Mặc dù khai giảng đã qua mấy tuần, nhưng chương trình học của học kỳ đầu ở năm nhất đại học cũng không dày lắm, cho nên sau khi học xong, Sầm Nịnh không đi làm thêm thì lại ngâm mình đọc sách trong thư viện. Hơn nữa bởi vì tính cách hướng nội nên dường như cô không quen biết được bạn học hay bạn bè mới, vẫn độc lai độc vãng giống khi ở trường cấp ba như cũ, dường như cô đã quen với cuộc sống như vậy.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Sầm Nịnh mới ra tin nhắn mời tụ họp của bạn học nhận được buổi sáng kia. Cô ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động đặt trên đầu giường, mở Wechat tìm nhóm bạn học chung trường kia, mới nhìn thấy tin nhắn mới nhất được gửi cách đây hai giờ trước rồi. Cô kéo lên phía trên một chút, trước đó một tin nhắn là chủ nhóm Phong Diệp gửi. Cậu cho thời hạn cuối cùng là đến trước mười hai giờ tối nay, người không trả lời coi như không tham gia buổi tụ họp chung trường.
Sầm Nịnh lại kéo lên nhìn tin nhắn trước đó, cẩn thận nhìn kỹ từng tin, không bỏ sót bất kỳ tin nhắn nào. Cô xác nhận không có cái tên quen thuộc đó, mà trước mắt, số người tham gia đã có 153 người. Hơi kỳ lạ, các loại tụ họp như vậy trước đây, không phải từ trước đến giờ Lục Tinh Diễn đều là người tham gia tích cực nhất sao? Vì vậy cô mở thành viên nhóm, tìm cẩn thận, rốt cuộc cũng thấy avatar quen thuộc kia. Quả nhiên anh có trong nhóm, vậy chắc hẳn anh đã thấy tin nhắn rồi chứ, tại sao còn chưa trả lời?
Trong lòng tràn đầy nghi vấn, cuối cùng Sầm Nịnh vẫn quyết định đặt một chỗ. Cô sao chép tin nhắn mới nhất kia, dán vào trong khung chat. Trong sự do dự cuối cùng, gõ xuống mấy chữ “154 Sầm Nịnh” sau đó lại xóa đi, tiếp tục gõ vào, ý nghĩ tham gia và không tham gia cứ nhảy qua nhảy lại mấy lần, cuối cùng vẫn bấm gửi đi.
Khiến cô không thể ngờ tới là, vừa gửi tin nhắn đi chưa được ba bốn giây thì đã nhảy ra một tin nhắn mới. Vài con số và tên lướt nhanh qua trước mắt Sầm Nịnh, mà hình ảnh cuối cùng dừng lại trước mắt cô chính là người cố giấu trong lòng nhiều năm, chưa từng quên một giây nào.
“155 Lục Tinh Diễn.”
Sầm Nịnh quả thật không thể tin được. Cô đặt điện thoại di động đã khóa màn hình lên đầu giường, nằm xuống lần nữa nhưng hoàn toàn không buồn ngủ. Mấy bạn cùng phòng khác đã sớm chìm vào mộng đẹp, chỉ có một mình cô còn đang trằn trọc trở mình, trong lòng khó đè nén một tia vui mừng. Thật ra thì khi còn học cấp ba ở Huyên thành, cũng có lúc tên cô và tên Lục Tinh Diễn cách nhau gần như vậy.
Đó là kỳ thi khảo sát học kỳ nào đó năm lớp mười hai, sau khi công bố kết quả thi, có rất nhiều học sinh vây xem bảng thông báo, định tìm tên mình trên bảng thành tích kia. Sầm Nịnh vất vả chen vào trong đám người, không có bất kỳ bất ngờ nào, tên Lục Tinh Diễn vừng vàng xếp vị trí thứ năm, thuộc về top những người đứng đầu, mà ngoài dự đoán của cô chính là tên của cô, vậy mà lại tiến bộ vượt hơn trăm cái tên, hơn nữa tên cô vừa vặn xếp vị trí ngay dưới tên Lục Tinh Diễn. Khi đó, Sầm Nịnh đã vui vẻ rất nhiều ngày, dường như chỉ bởi vì được nhìn khoảng cách cô và anh gần hơn một chút.
Sầm Nịnh nhớ lại chuyện xảy ra thời cấp ba, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một tuần sau đó, Sầm Nịnh vẫn lên lớp đều đặn. Trong thời gian này, mẹ Dương Tần Phương có gọi mấy cuộc điện thoại tới, phần lớn đều là dặn dò cô mấy đề tài như chú ý chăm sóc bản thân, chú ý thân thể, chăm chỉ làm học tập. Dương Tần Phương tương đối chuyên nghiệp. Và còn, bà không cho phép Sầm Nịnh yêu đương trong lúc học đại học, càng không cho phép Sầm Nịnh tìm bạn trai vùng khác. Bà cho rằng yêu đương lúc học đại học sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến học tập và tương lai của con gái. Bà càng hy vọng Sầm Nịnh có thể có được một tương lai vững chắc, tìm được một công việc ổn định có thể diện.
“Gần đây khi mẹ gửi cho con tiền sinh hoạt phí, thấy số tiền sinh hoạt phí trước đây gửi cho con, con vẫn chưa tiêu một đồng nào. Có chuyện gì sao?”
Trong giọng nói của Dương Tần Phương có chút sự chất vấn.
“Gần đây con có đi làm thêm.”
Từ nhỏ đến lớn, Sầm Nịnh chưa bao giờ giấu diếm chuyện của mình với Dương Tần Phương. Ở trước mặt Dương Tần Phương, cô chưa bao giờ dám nói dối, cũng không lừa được bà.
“Đi làm thêm rất lãng phí thời gian, lại không kiếm được nhiều tiền. Bây giờ tinh thần và thể lực của con cần phải đặt vào việc học. Chẳng lẽ con cảm thấy mẹ con ngay cả tiền cho con học đại học cũng không có sao?”
Cảm xúc của Dương Tần Phương khi nói chuyện kịch liệt hơn ban nãy một chút.
“Con biết rồi. Con còn có việc. Con cúp máy trước đây”
Lúc này Sầm Nịnh đang ở cửa thư viện, học sinh đi lại rất nhiều, cô không muốn cãi nhau với Dương Tần Phương ở chỗ này.