Thời tiết mưa liên tiếp kéo dài mấy tháng, mùa đông ở phương Nam ẩm thấp, khí lạnh tháng hai thổi vào trong nhà qua khe hở cửa sổ.
Bảy giờ sáng, báo thức trên điện thoại kêu lên cố định mỗi ngày. Sau khi Sầm Nịnh thức dậy, co rúm lại vì lạnh một chút. Cô không ở cùng mẹ, mà thuê một nhà trọ đơn ở gần công ty. Trong phòng không có máy sưởi ấm, mỗi khi mùa đông đến đều trải qua rất khó khăn.
Sầm Nịnh nhanh chóng rửa mặt, thay qua loa một bộ quần áo khác, trang điểm rồi ra khỏi cửa.
Năm nay là năm Sầm Nịnh tốt nghiệp đại học năm thứ tư. Sau khi tốt nghiệp, cô quay về Huyên Thành. Sau đó mọi việc tiến hành theo từng bước, thi biên chế, làm việc. Cứ như vậy, cô đã làm một công nhân viên chức phổ thông trong một nhà máy xí nghiệp của nhà nước, cầm số tiền lương ít ỏi mỗi tháng hơn bốn ngàn, công ty cho đóng năm hiểm một kim (*), mà ưu đãi này kéo dài bốn năm, mỗi ngày làm việc theo giờ hành chính, cuộc sống không có gì thay đổi.
(*) Năm hiểm một kim: Bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở. Khi tìm việc làm tại Trung Quốc, việc đơn vị, doanh nghiệp cung cấp năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở là một yếu tố quan trọng để người tìm việc xem xét.
Tính cách Sầm Nịnh rụt rè nhát gan, người nhà cũng cho rằng hoàn cảnh hiện tại thích hợp với cô nhất. Vì vậy, sau bao nhiêu năm, thậm chí đến Sầm Nịnh cũng cảm thấy cuộc sống của cô sẽ trải qua công việc theo cơ chế như vậy đến hết cuộc đời.
Tám giờ mười phút, Sầm Nịnh có mặt đúng giờ ở công ty để chấm công. Đến tám giờ hai mươi lăm, mọi người lần lượt đến phòng làm việc. Sau khi chào hỏi khách sáo vài câu với đồng nghiệp, mọi người bắt đầu bận rộn với công việc của mình, đề tài không có gì ngoài công việc.
Trước tám giờ rưỡi, Sầm Nịnh vội vã ăn hết bánh sandwich cá ngừ kẹp trứng gà mua ở Starbucks, latte kiểu Mỹ chưa mở ra được cô đặt trên bàn làm việc, định kiểm tra tin tức bảng biểu xong rồi uống.
Một thực tập sinh mới tới đi qua. Tính cách cô gái này tùy tiện. Cô thuận tay cầm cốc latte kia, chào hỏi với Sầm Nịnh: “Chào buổi sáng, chị Nịnh.”
Sầm Nịnh nghe thấy ngẩng đầu nhìn cô.
“Em không kịp mua đồ ăn sáng, chị không để bụng đâu đúng không? Lần sau, em mời chị ăn cơm nhé?” Nói xong, nữ sinh quơ quơ nhẹ cốc latte trong tay với cô.
Sầm Nịnh không từ chối cô, nữ sinh nói cảm ơn rồi xoay người về bàn làm việc. Tất cả mọi người trong công ty đều biết tính cách của Sầm Nịnh, là người tốt bụng, không biết từ chối. Cũng bởi vì vậy, Sầm Nịnh luôn tăng ca, làm việc thay người khác.
Mấy năm nay, tính cách của Sầm Nịnh đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới vào làm, ít nhất không động chút là than vãn về cuộc sống và công việc. Khi mới đến công ty thực tập, dường như mỗi ngày cô đều phải gọi điện thoại khóc lóc kể lể với Lâm Lộc một trận.
Giờ nghỉ trưa, Sầm Nịnh nằm ngủ trên bàn làm việc, điện thoại không đúng lúc vang lên âm thanh, là tiếng thông báo Wechat có tin nhắn đến.
Sầm Nịnh ngồi dậy, cầm điện thoại mở ra. Đúng như dự đoán, là tin nhắn thúc giục kết hôn của Dương Tần Phương gửi đến.
Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ Sầm Nịnh bắt đầu nói bóng nói gió, luôn muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô. Khi đó tuổi của Sầm Nịnh vẫn còn nhỏ, không muốn yêu đương. Mấy năm trước lấy lý do công việc để đẩy lùi, nhưng bây giờ, Sầm Nịnh đã hai mươi bảy tuổi, Dương Tần Phương cũng không ngồi yên nữa, bắt đầu từ đầu năm nay, cách một, hai tuần bà lại gửi cho cô một đối tượng coi mắt.
Vượt Biển gửi danh thϊếp.
Vượt Biển: 【 Thằng bé này làm việc ở Cục giám sát thành phố, bằng tuổi con, nhân phẩm cũng không tệ. Sắp xếp chút thời gian cho hai đứa gặp mặt được không? 】
Vượt Biển: 【 Lần nào con cũng nói công việc bận rộn. Công việc bận rộn có quan trọng bằng việc chung thân đại sự không? 】
Bây giờ Sầm Nịnh đã suy nghĩ ra biện pháp đối phó cho mình, đó là kết bạn với đối phương, chào hỏi qua loa rồi không nói nữa. Sau đó mở ảnh đại diện của đối phương hoặc vòng bạn bè, có thể tìm được ảnh đối phương, gửi trực tiếp cho Dương Tần Phương rồi soi các khuyết điểm của đối phương, không có hình thì nói không có ấn tượng gì. Sau đó xóa khung trò chuyện với đối phương, theo phép lịch sự, Sầm Nịnh sẽ không bỏ kết bạn với những người này. Những đối tượng xem mắt được thêm này sẽ giống như người lạ, yên lặng nằm trong danh sách bạn bè của cô.