Chương 44

Ngu Tinh Hà vừa đi vừa nghĩ, nếu có giáo viên ở đây thì có lẽ nơi này là trường học,cậu cũng đang mặc đồng phục học sinh nữa.

Khắp hành lang là các lớp học, cậu tùy tiện nhìn vào bên trong, không có ai cả, nhưng tiếng giáo viên giảng bài vẫn vang lên, học sinh thì cười nói.

Hoài niệm thật!

Nhưng chẳng phải đang giờ ra chơi hay sao?

Sao lại có tiếng giảng bài.

Ngu Tinh Hà bắt đầu suy đoán, nhìn kiến trúc của ngôi trường này thì có lẽ đây là trường tiểu học của cậu, nhưng bản thân Ngu Tinh Hà lại không có quá nhiều kí ức hồi còn tiểu học, hay đúng hơn là cả khoảng thời gian cậu còn bé, thực ra những chuyện ở hiện tại cậu còn quên lên quên xuống thì muốn nhớ những chuyện của 10 năm trước là điều không thể.

Đến cả giáo viên từng dạy mình cậu còn không nhớ được một ai, có điều tại sao thầy Nam Thiện lại có mặt ở đây.

Có một vài học sinh lướt qua, bọn họ cúi chào rồi rời đi, đằng sau còn vang lên tiếng cười nói.

Ngu Tinh Hà nhận ra rồi, có lẽ cậu đang ở trong một giấc mơ.

Thật vậy, không gian này được tái hiện dựa trên kí ức sẵn có của cậu, những sự kiện bị đỏa lộn và không trùng khớp như đang giờ ra chơi mà vẫn có rất nhiều phòng học có giáo viên giảng bài vì kí ức của cậu, nó không hề chính xác.

Kì lạ thật, bản thân Ngu Tinh Hà không thể nhớ lấy dù chỉ một mảnh kí ức thời ấu thơ mà còn có thể mơ được giấc mơ như vậy, đây là sức mạnh lưu trữ đáng sợ ẩn sâu trong tiềm thức sao?

Thêm nữa người như nhưng đứa trẻ xuất hiện vừa rồi cũng có thể chỉ là người mà cậu còn nhớ một cách mơ hồ, họ chỉ là những bóng ma vẫn chưa biến mất trong tâm trí của cậu.

Ngu Tinh Hà không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì mà đến bây giờ trong tiềm thức của cậu vẫn có hình bóng của họ.

Cậu bắt đầu để ý đến một chi tiết, hầu hết học sinh đi ngang hai thầy trò từ nãy đến giờ đều mang đồ tự do, có mỗi Ngu Tinh Hà mặc đồ học sinh, trông rất nổi bật.

Cậu nhìn qua Nam Thiện để xác nhận lần nữa, thầy giáo thể dục này khi dạy cậu toàn mang áo đồng phục thể dục của trường nhưng bây giờ lại mặc sơ mi, điều này làm cậu càng thêm chắc chắn.

Đây thật sự là mơ rồi.

Cậu tiếp tục suy đoán, cả trường chỉ có mình cậu mặc đồ đồng phục vì đây là do giấc mơ hay thật sự trong những ngày thứ sáu mỗi tuần cậu đều ăn mặc thế này?



Nếu có thì mặc đồ đồng phục là vì nhà nghèo nên không dám mặc quần áo thường ngày, sợ rằng sẽ bị chê cười?

Chính cả bản thân Ngu Tinh Hà cũng không biết vì cậu còn chẳng nhớ nữa là.

Nam Thiện đã nắm tay cậu đi rất lâu, đi qua từng lớp học, thật yên bình, hoài niệm nhưng cũng thật lạ lẫm.

Nam Thiện đưa cậu vào phòng y tế, thầy nhẹ nhàng đặt cậu ngồi lên giường còn bản thân mình thì lấy bông và thuốc sát trùng ra.

"Em thích mèo con lắm à?" Thầy vừa cho bông ngấm thuốc vừa hỏi.

Ngu Tinh Hà: "Vâng ạ."

Cậu trợn mắt, tiếng "vâng ạ" phát ra từ miệng cậu nhưng rõ ràng cậu không hề cố ý trả lời câu đó.

Nam Thiện nhìn cậu mỉm cười, động tác dặm bông vào vết thương trên đầu gối rất nhẹ nhàng, "Vậy thì em không được bắt nạt bạn ấy chứ. Phải không?"

Ngu Tinh Hà: "Vâng ạ."

Cậu thật sự sợ rồi, giờ phút này cậu chỉ muốn lấy tay bịt miệng mình lại nhưng cơ thể lại không hề có cảm giác.

Mất quyền kiểm soát.

Hai thầy trò ngồi nói chuyện với nhau, Ngu Tinh Hà nghe thấy tất thẩy, nhưng đó chỉ là nghe và nhìn thôi, cậu thật sự không thể làm gì khác.

Cái này là đang tái hiện lại đoạn kí ức trong tâm trí cậu à? Vậy thì đây là chuyện thật sự xảy ra sao?

Hay là suy đoán của cậu đã sai? Đây không thật sự là kí ức vốn có của cậu mà là của một người khác và cậu đang được chứng kiến dưới góc nhìn thứ nhất?Nhưng sao nó lại ở trong đầu cậu?

Dù gì Ngu Tinh Hà cũng không xác nhận được vì cậu có còn chút kí ức của trước kia nữa đâu.

Ôi! Làm ơn, giấc mơ kì hoặc này hãy chấm dứt ngay đi.



Ngu Tinh Hà theo tầm mắt của đứa nhóc này liếc nhìn qua gương thì thấy đây thật sự là mình, nhưng không phải là chính mình.

Đội mắt của đứa trẻ trong gương rất lạnh lùng và vô cảm, hệt như một lưỡi dao, tuy chưa được mài dũa kĩ càng lộ rõ vẻ thô cứng nhưng cũng rất sắc, không hề giống cậu một chút nào.

Nhưng có vẻ cơ thể này không thật sự nhìn vào gương mà đang nhìn vào bộ dao kéo trước tấm gương ấy.

Ngu Tinh Hà ở bên trong cảm thấy một tràn ớn lạnh từ từ dâng lên.

Nam Thiện: "Nếu em yêu mèo thì đừng cạo lông của chúng chứ."

Đứa bé bị thầy nói đến giật mình, thu lại tầm mắt, đôi mắt rũ xuống vẻ uất ức, "Nhưng, em chỉ muốn biết nếu là mèo tam thể thì khi cạo lớp lông khác màu đi vậy thì nếu mọc lại sẽ có màu gì thôi."

Thầy giáo lẫn Ngu Tinh Hà đang ở trong cơ thể bị câu nói này dọa sợ, đơ người một lúc lâu.

"Không được, tuyệt đối không. Nếu em thắc mắc có thể hỏi cô giáo,các cô có kiến thức chuyên môn sẽ giải đáp giúp em", Nam Thiện kiên quyết.

"Thế hỏi thầy không được ạ?" Đứa bé ngây ngô nghiêng đầu hỏi.

Nam Thiện nghe hỏi thì có chút bối rối, "Cái này không được a. Thầy là giáo viên dạy toán, đối với mấy lĩnh vực nàu không có chuyên sâu a."

Ngu Tinh Hà 5 tuổi: "..."

Nam Thiện: "Nhưng nếu em ngại thầy sẽ hỏi dùm em."

Sau khi nghe thấy câu nói ấy đứa bé lại trở nên vui mừng như khi nhận được kẹo, "Vâng ạ."

Còn Ngu Tinh Hà đang ở bên trong chỉ thấy ớn lạnh, trong mắt người khác đây chỉ là hành động nhất thời vì sự tò mò của trẻ con nhưng với cậu lại không như vậy, thật sự không phải biếи ŧɦái đấy chứ?

Gương mặt giống cậu nhưng hành động, lời nói và đôi mắt đều khác...

Có lẽ Ngu Tinh Hà biết đây là ai rồi.

Là "thứ" mà cậu đã thấy khi ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện và là "thứ" đã đưa cậu vào giấc mơ này.