Chương 37

Đỗ Minh Nhật lấy ra một cái chai nhỏ như thuốc nhỏ mắt bên trong có chứa thứ nước màu trắng đυ.c kì lạ,cậu nhóc nhỏ vài giọt vào cái nắp chứa thuốc ban nãy còn Ngu Tinh Hà chỉ im lặng nhìn cậu nhóc thao tác.

Sau đó Đỗ Minh Nhật tiến tới chỗ vòi nước,mở vòi cho nước chảy vào cái chai nước lọc ban nãy cậu uống hết rồi vội vàng chạy lại chỗ Ngu Tinh Hà.

Đỗ Minh Nhật nhúng cây tăm bông vào nắp chai nước,cậu nhóc quan sát một lúc lâu.

Ngu Tinh Hà:"Cái này là gì?"

Đỗ Minh Nhật:"Mồ hôi của anh đó,làm một chút thí nghiệm thôi."

Ngu Tinh Hà "ò"một tiếng,"Vậy con dao kia dùng để làm gì?",cậu vừa nói vừa liếc nhìn con dao với ánh mắt dè chừng.

Đỗ Minh Nhật:"Nó đã phát huy hết công dụng của mình rồi."

Ngu Tinh Hà:"?"

Đỗ Minh Nhật vừa trả lời câu hỏi của Ngu Tinh Hà vừa lấy cây tăm bông lên bỏ vào cái chai,dùng sức lắc lắc vài cái sau đó quan sát thật kĩ vật trong tay.

Mãi chẳng có phản ứng gì Đỗ Minh Nhật nhàm chán bỏ chai nước xuống trong sự nghi hoặc của Ngu Tinh Hà,cậu nhóc chống hay tay hơi ngả người ra phái sau,"Hóa ra cũng chỉ có vậy."

Ngu Tinh Hà nhất thời cảm thấy mồ hôi của mình bị coi thường,"..."

Đúng lúc Đỗ Minh Nhật định dọn dẹp đồ dùng thì đột nhiên nước trong chai có phản ứng,nó bắt đầu sủi bọt khí nhẹ sau đó chuyển màu.

Ngu Tinh Hà trợn mắt há mồm,"Gì vậy!"



Đỗ Minh Nhật mở to mắt ra nhìn thứ nước màu đỏ đen được phóng thích từ đầu bông,nước đỏ như máu chỉ chảy ra có một chút sau đó bắt đầu cô đặc lại xung quanh đầu tăm bông mà không lan ra nước nữa.

Đỗ Minh Nhật suy tư,"Là mồ hôi nên phản ứng chậm hơn sao?"

Ngu Tinh Hà nhìn thấy thứ được tạo ra từ mồ hôi của mình thì sốt ruột:"Rốt cuộc là cái gì đang xảy ra vậy?"

Đỗ Minh Nhật không nói gì chỉ nhìn Ngu Tinh Hà,ánh mắt chứa đầy tâm sự khó nói.

Ngu Tinh Hà ngập ngừng,"Đây có phải là sự kì diệu của khoa học không."

Đỗ Minh Nhật:"..."

"Ngu Tinh Hà,anh có muốn thăm mẹ mình không?",Đỗ Minh Nhật cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc,cậu nhóc bỏ các dụng cụ vào bao nilon sau đó buộc thật chặt,Ngu Tinh Hà không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nhưng cậu vẫn nghe ra được sự bồn chồn,lo lắng trong câu nói tựa như một lời thăm hỏi.

Cũng một thời gian rồi không nhắc đến bà ấy,cậu rất lo nhưng thấy Đỗ Minh Nhật không để tâm nên cũng không dám nói gì,giờ phút này Ngu Tinh Hà nghe cậu nhóc hỏi thì có chút cảm động đáp:"Dĩ nhiên là có,mà sao lại nhắc đến chuyện này?"

Đỗ Minh Nhật nhìn Ngu Tinh Hà một cách cẩn trọng,"Không có gì,mẹ anh là một trong những tiếp xúc với bố anh nhiều nhất.Em chỉ tò mò về tình trạng của bà ấy thôi."

Ngu Tinh Hà khi nghe câu hỏi còn tưởng là Đỗ Minh Nhật lo lắng cho cậu không ngờ cậu nhóc này chỉ tò mò liền có chút thất vọng "ừ" một tiếng.

Không tính là lâu nhưng Ngu Tinh Hà lại rất nhớ mẹ mình,Ngu Lâm đang lẫn trốn ở đâu đó mãi không chịu đi đầu thú,điều đó càng khiến cậu lo lắng cho tương lai của gia đình mình,đó cũng là lí do mỗi lần nhắc đến họ Ngu Tinh Hà lại trở nên nóng vội,thiếu kìm chế.

"Anh và em sẽ đến thăm tình trạng của bà ấy thường xuyên nhưng có lẽ không phải bây giờ.",nói xong cậu nhóc nhìn cái túi trên tay đầy ẩn ý.

Ngu Tinh Hà:"Vậy anh sẽ đi một mình."

Đỗ Minh Nhật:"Ý anh là?"



Ngu Tinh Hà:"Em đã nhắc đến thì anh nghĩ mình cũng nên đến thăm bà ấy một lát,nếu em có việc gì cứ đi đi.Không cần lo cho anh đâu."

Đỗ Minh Nhật:"Hả,sao lại..."

Ngu Tinh Hà:"Anh bảo là muốn đi một mình."

Ngu Tinh Hà cũng tò mò về hiện tượng vừa rồi nhưng giờ trong đầu cậu lại chỉ có hình ảnh mẹ mình đáng thương nằm trên giường,Đỗ Minh Nhật đã gợi đúng điểm yếu trong cậu,Ngu Tinh Hà chính là một người con trai yêu gia đình kiểu mẫu.

Có hai lần Ngu Tinh Hà ở bệnh viện cùng mẹ mình mà những lần đó đều có Đỗ Minh Nhật ở bên cạnh,từng khoảng khắc đau đớn nhất cậu trải qua đều có Đỗ Minh Nhật kề bênh,Ngu Tinh Hà cảm thấy rất hạnh phúc vì có người ở bên mình trong lúc khốn khó đồng thời điều đó khiến cậu cảm thấy xấu hộ và phụ thuộc.

Thế nên bây giờ cậu muốn có một chút thời gian riêng tư ở bên mẹ mình.

Ngu Tinh Hà lặng người nhìn mẹ mình đang nằm trên giường,vì đang ở trong phòng hồi phục sức tích cực nên cũng có vài điều đặc thù,không gian ở đây yên ắng vô cùng,chỉ có mình cậu và mẹ,người đang nằm bất động trên giường,nhiệt độ căn phòng luôn được điều chỉnh ở mức thấp đảm bảo sức khỏe của bệnh nhân.

Cậu nhìn bà thật lâu trong tâm trí lại hiện lên kí ức của ngày hôm đó,ngày mà Ngu Lâm đã xuống tay với cả gia đình của ông,đôi mắt bà biểu cảm đáng sợ ấy,hành động khát máu như dã thú ấy đánh mạnh vào tiềm thức Ngu Tinh Hà.

Cậu nhắm chặt mắt,ôm lấy đầu mình rêи ɾỉ đầy đau đớn sau đó thở dốc,trên mặt đã đổ một tầng mồ hôi lạnh,Ngu Tinh Hà mở mắt ra bất giác đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng,không có ai ở đây cả.

Ngu Tinh Hà dần nhận ra cảm giác Đỗ Minh Nhật không ở bên cạnh đáng sợ nhường nào,cảm giác phải một mình trải qua hết tất cả nỗi đau mất mát trên trần đời.

Tại sao lúc ở cạnh Đỗ Minh Nhật cậu lại không hề cảm thấy sợ đến nhường này?

Có lẽ Đỗ Minh Nhật cũng biết cậu đang sợ hãi điều gì nên hầu hết thời gian đều ở sát bên cậu,Ngu Tinh Hà nhớ lại lúc mình nói muốn đi đến thăm mẹ một mình,Đỗ Minh Nhật đã không hề lên tiếng phản bác mà để cậu đi.

Căn phòng thật giống như nhà xác,trầm tĩnh và lạnh lẽo,nếu như không có âm thanh "tít tít" từ máy đo nhịp tim có lẽ Ngu Tinh Hà cũng cảm nhận được mình đang ở lãnh địa tử thi.