"Oa!",Ngu Tinh Hà vốn tâm lí yếu gặp mấy tình huống thế này chỉ có thể phản ứng theo bản năng,giật bắn mình lui về phía sau.
Đó là một người phụ nữ,không trẻ lắm trông còn khá rũ rượi với quần thâm ở mắt như có điều bên trong đôi mắt ấy lại rất sáng,"Hai người đến mua đồ thì cứ lấy rồi để tiền vào cái rổ này đi."
"Ưm,có chuyện gì sao?",người phụ nữ cảm thấy ngượng ngùng bởi ánh nhìn của Đỗ Minh Nhật.
Kể từ khi nhìn thấy cô cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm chẳng hề chợp mắt.
"Không phải ta đến để mua nước à?",Ngu Tinh Hà hỏi cậu nhóc nhưng cũng không tùy tiện lấy đồ theo lời của người phụ nữ,vì đến cuối cùng người trả tiền vẫn là Đỗ Minh Nhật,bản thân mình lấy đại một chai thì thật không phải phép.
Có điều,nhìn gì mà lâu quá vậy?
Đỗ Minh Nhật:"Cô tên gì thế?"
"Ừ thì,tôi tên là Tiêu Hề.Có chuyện gì sao?",người phụ nữ ái ngại nhìn cậu.
Ngu Tinh Hà nhìn cậu nhóc,trông cậu ta đăm chiêu nhìn Tiêu Hề,người phụ nữ trước mặt có thể coi là ưa nhìn,tuy đã có một và nếp nhăn nhưng chúng khá mờ,điều đó càng khiến cho Tiêu Hề gần hơn với hình tượng người mẹ tần tảo hiền dịu.
Một cảm xúc không tên dâng lên trong lòng Ngu Tinh Hà,"Ta đi được chưa?Có việc phải làm mà."
Đỗ Minh Nhật "ừ" một tiếng,tùy tiện cầm chai nước,trả tiền rồi đi.
"Thế giờ ta làm gì?",Đỗ Minh Nhật hỏi cậu.
Ngu Tinh Hà:"Hả làm gì?"
Cậu nhóc thấy cậu lúng túng liền để lộ một nụ cười treo ghẹo,"Anh bảo ta có việc phải làm mà.Khi nãy còn hối em nữa cơ."
Câu nói đó khiến cho cậu trở nên ngượng ngùng,hai ta ửng hồng,một lúc lâu sau nói nhỏ:"Anh không biết..."
Đỗ Minh Nhật khui chai nước,uống một ngụm lớn,sau đó "khà" một tiếng sảng khoái,"Ta đi thôi."
Ngu Tinh Hà:"Đi đâu cơ?"
Đỗ Minh Nhật:"Đi chơi.Vui vẻ một chút!"
Ngu Tinh Hà:"Ơ nhưng..."
Đỗ Minh Nhật:"Không có việc thì giờ có việc cho anh làm rồi nè."
Nói rồi cậu kéo Ngu Tinh Hà đi khắp nơi,từ tiệm bánh ngọt đến công viên,Ngu Tinh Hà bị Đỗ Minh Nhật quay mòng mòng,cậu nhìn bức ảnh cả hai chụp chung với những biểu cảm lố lăng nhất mà không nói nên lời.
Cả hai đang đứng trên tầng hai của một quán cafe mèo,không gian ngoài trời thoáng đảng khiến tâm tình họ dịu hẳn lại.
Mọi người đều có cuộc sống riêng của mình,không khí sinh hoạt nhộn nhịp thường ngày làm Ngu Tinh Hà nhất thời không thể tin được bản thân đã trải qua những chuyện kinh hãi như vậy.
Có một quả bom đang âm thầm đếm ngược,nó được cài ở khắp mọi nơi trên thành phố này hay thậm chí cả nước.
Một cơn gió quét qua làm tóc cậu tung bay che hết tầm nhìn.
Tóc Ngu Tinh Hà được ai đó chạm vào khiến cậu cảm thấy có chút nhột liền rùng mình một cái,"!"
Đỗ Minh Nhật:"Xong rồi nè."
Ngu Tinh Hà:"Hở?"
Ngu Tinh Hà quay qua quay lại,phần tóc đã được Đỗ Minh Nhật buộc cố định lại bằng một sợi chun.
Đỗ Minh Nhật:"Trông mặt anh sáng hơn hẳn.Anh không có ý định cắt hả?Hay là để vậy vì muốn theo đuổi phong cách hoang dã?"
Hoang dã đầu em!,Ngu Tinh Hà không biết phải đáp thế nào.
Là bởi cậu không có thời gian đi cắt?Không có tiền?Thật sự theo đuổi phong cách hoang...,à mà thôi.
Đỗ Minh Nhật:"Hơn một năm mà đã dài vậy rồi,tóc độ mọc tóc của anh tốt vậy,em thì không được như anh.",cậu nhóc vừa nói vừa chạm vào phần mái xoăn của mình.
Ngu Tinh Hà nhìn cậu thở dài,vậy là hai người thực sự gặp nhau trước đây rồi.
Trong lúc Ngu Tinh Hà còn đang suy tư Đỗ Minh Nhật đã bỏ một cái bánh nhỏ trong tay cậu.
Đỗ Minh Nhật:"Vị trà xanh,chỗ này không làm ngọt như mấy chỗ anh ăn trước đây đâu."
Nói rồi cậu nhóc cắn cái bánh su kem vị chocolate trên tay mình,"Em thích ngọt nhất,cũng không phải mấy người có tuổi giống ai kia."
Ngu Tinh Hà:"..."
Vậy là anh có tuổi ấy hở?,Ngu Tinh Hà bây giờ chỉ muốn ăn thua đủ với Đỗ Minh Nhật.
Cậu hít một hơi sâu lấy bình tĩnh rồi thưởng thức cái bánh su kem vị matcha,cũng không phải lần đầu Đỗ Minh Nhật chọc điên cậu,trong chuyện này ít ra Ngu Tinh Hà còn cảm thấy bản thân mình có lí trí.
Ngu Tinh Hà:"Em thích mèo không?"
Đỗ Minh Nhật:"Thích lắm!Mèo không giống với chó,chó là loài thuần phục thích náo nhiệt được ưa chuộng nhưng mà rất bẩn.Trên thế giới chia làm hai là những người thích chó và phần còn lại của thế giới,yêu mèo.Mèo cao quý,rất đẹp,rất mềm mại còn đáng yêu nữa,đặc biệt là không vô liêm sỉ như những con chó kia..."
Ngu Tinh Hà lặng người khi nhìn kẻ cuồng mèo đang không ngừng thao thao bất tuyệt bên cạnh mình.
Không cảm ơn,anh chỉ thắc mắc có một điều thôi mà,không cần giải thích nhiều vậy đâu!
Ngay lúc này việc mà Ngu Tinh Hà muốn nói những lời mình đang nghĩ trong lòng mình ra để cái con người này dừng lại.
Ngu. Tinh Hà:"Không,chỉ là anh để ý nơi này..."
Đỗ Minh Nhật:"Cả những lúc nó giương vuốt ra để đe dọa nữa,đáng yêu dữ lắm!"
Không có chỗ chen chân luôn,này là nghiện thật rồi.
Cậu vốn dĩ thắc mắc là vì thấy nơi hai người đang đứng là quán cafe mèo nên tiện hỏi thôi mà.
Đỗ Minh Nhật với vẻ mặt thỏa mãn nói:"Phư hư,anh thì làm gì hiểu được điều đó.Với một người không có tình yêu với động vật như anh không cảm nhận được đâu."
Cảm nhận được cái gì?Mùi bạc hà mèo và lông của nó bay trong không khí hả?
Ngu Tinh Hà không phải không thích mèo,với đặc trưng giống loài thiện chiến,không có khả năng chiến đấu,khát khao hòa bình mãnh liệt yêu môi trường thiên nhiên,trừ gián,thì dĩ nhiên đối với các con vật nhỏ cũng coi như có chút rung cảm.
Ví dụ nếu đi trên đường mà gặp một con vật nhỏ một chút,xinh xắn một chút,đáng yêu một chút thì Ngu Tinh Hà rất sẵn lòng hạ mình xuống để được vuốt ve nó.
Nhưng dù có nói gì đi nữa thì cũng không đên mức như Đỗ Minh Nhật,nhìn đám mèo quây quanh cậu nhóc nhất thời khiến Ngu Tinh Hà liên tưởng tới nàng tuyết họ bạch gì gì đó,gạch bỏ hết chim chóc thay vào đó là mèo còn hợp lí đi.
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Minh Nhật:"Hơn một năm mà đã dài vậy rồi,tóc độ mọc tóc của anh tốt vậy,em thì không được như anh."
Ngu Tinh Hà:"Không phải vì não em nhiều nếp nhăn quá không có chỗ mọc tóc à?"
Đỗ Minh Nhật:"...