Chương 19

Hai đứa trẻ ngồi thẫn thờ trước công trình chờ cảnh sát đến.

Ngu Tinh Hà cứng đờ không dám quay người lại đằng sau,đôi lúc sẽ liếc nhìn Đỗ Minh Nhật một cái,trong đầu không biết cậu ta suy nghĩ gì mà trông vẻ đăm chiêu như vậy.

Bộ dạng của cậu nhóc trông vô cùng suy tư,cậu tự hỏi cậu ta đang nghĩ gì.

Cảnh sát đến hiện trường.

Đỗ Minh Nhật là người đứng thuật lại mọi chuyện,cậu nói với Triệu Tuất đôi lúc lại liếc mắt về phía Ngu Tinh Hà.

Vẻ mặt như che dấu điều gì đó.

Ngu Tinh Hà không khỏi cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc.

Rất nhanh đội ngũ cảnh sát đã vào việc.

Khi nhìn thấy cái xác khô với bông hoa đỏ,ai nấy đều trợn mắt há mồm mà kinh sợ.

Họ cẩn thận xử lí thi thể lẫn các xác con chó,sau đó tiếp tục cử người đi sâu vào trong.

Lúc mang ra còn che nó lại rất cẩn thận.

Điều bất ngờ hơn là lúc họ mang ra lại có tận ba cái xác chết.

Một cái của con chó,một cái mà Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật nhìn thấy và cuối cùng là một cái xác được tùn thấy sâu bên trong tòa nhà đang thi công.

Hai người bọn họ đều ngạc nhiên khi vẫn còn một cái trong công trường.



Nhưng thi thể kia đã bị che khuất bằng tấm vải nên họ không thấy gì được nữa,thoạt nhìn có vẻ nhỏ hơn thi thể Ngu Tinh Hà nhìn thấy.

Tưởng tượng có lẽ vẫn còn nhiều ở trong tòa nhà đó nữa khiến cả bọn sởn gai óc.

Nơi đó trở nên âm u bất thường.

Đám người khiêng những thi thể đi,toàn thân đã được che kín,riêng cái có bông hoa dược đắp hai tấm chăn trắng,chừa vị trí hoa mọc lại.

Bông hoa lộ ra, mặtTriệu Tuất tái mét,hàng loạt mảnh kí ức vụn vỡ lóe lên trong ánh mắt anh,đọng lại cả giác hồi hộp mà kinh hãi.

Triệu Tuất thần sắc có chút mệt mỏi,lần lượt nhìn cậu nhóc rồi tới Ngu Tinh Hà,"Chuyện này xong rồi,hai cậu về đi."

Ngu Tinh Hà khó hiểu,"Thế là chúng tôi không cần khai báo nữa á?Anh..."

Lời chưa kịp nói đã bị Triệu Tuất cắt ngang,"Tôi bảo là về ngay!".

Anh lớn giọng làm Ngu Tinh Hà bị giật mình.

Dừng một chút,anh nói:"Trẻ con đừng lang thang bên ngoài lâu,có nhà thì cứ ở yên đấy đi!"

Ngu Tinh Hà:"...",cậu nghẹn họng cúi mặt xuống.

Nhà?

Giờ đến nhà cậu cũng không còn nữa,chỉ còn cách ở nhà của người ta.

Cậu nhất thời cảm thấy tủi thân.



Đỗ Minh Nhật gật đầu đồng ý với Triệu Tuất,biểu cảm có chút vộ vã:"Anh à,chú ấy nói đúng đó!Ta...ta cũng nên về thôi!"

Nói rồi đẩy Ngu Tinh Hà đi.

Dĩ nhiên là cậu không đồng ý,muốn ở lại xen tình hình một lát.

Có người chết vậy nghĩa là có ba trường hợp xả ra.

Một là kẻ sát nhâni Ngu Tinh Hà rất nhát gan nhưng chuyện này có liên quan đến gia đình cậu,Ngu Tinh Hà không thể để yên.

Đỗ Minh Nhật có chút hấp tấp,bảo:"Anh à,mình về thôi,là lệnh đó."

Sau đó cậu nhóc thì thầm vào tai cậu,"Chuyện này không đơn giản thế đâu,em nhận ra được một vài chi tiết rồi nên ở lại đây không tiện."

Rồi Đỗ Minh Nhật lại nói lớn:"A,ta về thôi,em muốn ngủ trưa.",sau đó cúi đầu chào Triệu Tuất rồi đẩy Ngu Tinh Hà đi.

Lúc đó,cậu nhóc còn quay lại nhìn Triệu Tuất một cái,biểu cảm của anh ta một lời khó nói hết.

Anh ta cắn môi,bàn tay thô ráp với những vết sẹo chi chít kia siết chặt lại.

Ngu Tinh Hà nhìn chằm chằm Đỗ Minh Nhật khiến cậu nhóc có chút mất tự nhiên,"Sao thế?"

Ngu Tinh Hà:"Sao cái gì nữa!Mau nói đi,cậu nhận ra cái gì bất thường rồi."

Đỗ Minh Nhật nghe cậu nói vậy mới ậm ừ,"À,thì tôi bảo là về nhà sẽ nói mà."

Ngu Tinh Hà:"..."