Chương 2: Cuộc chạm trán bất ngờ
-Thứ con gái mất nết! Không biết từ lúc nào, phía sau tôi vang lên 1 giọng nói "nhẹ nhàng" và rất ư là...đáng ghét. Tôi quay lại nhìn thì thấy 1 chàng trai...đẹp zai (2 lai giống...), tác phong xuề xòa chẳng ra dáng học sinh tí nào, nhìn là phát khinh:
-Tên kia, cớ gì mà anh dám gán lên mặt tôi 2 chữ "mất nết" thế hả?
-Tôi đâu có thèm gây sự vô cớ với cô, tại cô không chứ tại ai, hành lang là của chung mà cô đứng chắn giữa đường có ma mới đi được, nên tôi nói cô như vậy là đúng-hắn- tên mới chửi tôi lên giọng giảng đạo làm máu tôi bắt đầu dâng lên não, vì hết chịu đựng nổi rồi mới nghênh mặt lên quát:
-Nè! Tôi đâu có cố ý đâu (chỉ cố tình thôi), cùng lắm anh nói nhẹ nhàng thôi đại khái như là:"Bạn ơi, làm ơn cho mình đi" hay gì gì đó tương đối như vậy, cần gì phải cọc cằn với tôi như thế chứ?
Sau khi miệng tôi đã hoàn thành xong câu nói đó, tôi bỗng thấy tên hotboy điên đó cười, 1 nụ cười đểu cáng rồi nhìn tôi. Ôi trời! Da gà tôi nổi hết cả lên rồi này, không biết cái đầu hắn đang nghĩ cái gì nữa mà chắc cũng không có gì tốt đẹp đâu. Sau đó hắn nói:
-Thì ra cô là người như vậy
Tôi ngơ mặt khó hiểu nhưng lại có cảm giác mới bị đập mạnh vào đâu đó:
-Cố ý gây sự để làm ấn tượng với tôi, zời... cô cũng thông minh đó chứ nhưng tiếc là... người như cô tôi gặp nhiều lắm rồi.
Tôi trợn tròn mắt nhìn cái khuôn mặt đểu, quá đểu của hắn ta thế mà không hiểu tại sao sau lưng hắn lại có cả chục à không cả trăm cô bám theo với con mắt chứa đầy sự... hám trai
Tôi tức tới ọc máu, dồn nén hết cơn giận vào cái chân "nhỏ nhắn" rồi đạp cho hắn 1 cái rõ đau kèm theo là 1 lời nói "khuyến mãi" thêm:
-Tôi nói cho anh biết, tôi không có điên đâu mà theo đuổi anh! Cũng đồng nghĩa ai mà thật lòng thích anh thì người đó không bị đập đầu thì cũng trốn trại (tâm thần). Anh không cưa tôi thì thôi chứ đừng mơ tới chuyện tôi cưa anh. ĐỒ KHÙNG!!
Sau khi xổ 1 tràng những điều ấm ức trong lòng, tôi hậm hực kéo tay 2 đứa bạn đi vào lớp, trong đầu không ngừng chửi rủa xối xả hắn và chửi luôn mấy đứa điên mấy đứa khùng đang theo bám hắn ta như đỉa (mấy đứa đó chắc bị té đập đầu nặng lắm). Vừa đi tôi cứ thế mà rủa hắn, chắc tại tôi giận quá nên tôi không cảm nhận được có cả hàng trăm con mắt "ái mộ" đang nhắm thẳng về phía tôi nhưng người chịu cực hình lại là 2 con bạn tôi (tội nghiệp chỉ tại cái tội cứ thấy trai đẹp là mắt dính vào chàng ấy như keo)
------------------------------------------------------------------------------------------(tôi là dòng chảy thời gian)------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lễ khai giảng kết thúc. Lớp tôi 12a9 có thể miêu tả lớp tôi ồn bằng 8 cái chợ chồm hổm hợp lại. Trong đó bao gồm tiếng nói chuyện, tiếng la hét (của mấy đứa điên), tiếng hát cũng có và lẫn vào đó là tiếng...ngáy của tôi
Tôi cứ thế mà gục mặt xuống bàn ngủ, cho đến khi 1 tiếng "Grầm" của con lớp trưởng tạo ra bằng cú đập bàn (thật tệ là nó lại ngồi kế bên tôi) kèm theo tiếng hô to "banh lỗ tai":"Cả lớp...Nghiêm! Chào GVCN"
Ôi trời, tôi cứ tưởng GVCN (giáo viên chủ nhiệm) của mình năm nay là ai xa lạ lắm chứ, ai ngờ lại là ông thầy Xử Thiên năm ngoái chủ nhiệm lớp tôi.
Thầy Xử Thiên năm nay 45 tuổi, thân hình lẫn khuôn mặt của ổng già hơn so với tuổi. Tính tình hết sức...kì cục, chỉ vì có ấn tượng "tốt" với tôi (tốt trong ngoặc kép cũng biết tốt cỡ nào rồi), lấy việc công trả thù việc tư, dày vò tôi suốt 1 năm học, cái thứ nhỏ mọn!
Sau khi cả lớp giới thiệu xong họ tên, không hiểu sao với tôi thầy lại bỏ qua (chắc tại quá quen chăng? Khà khà), sướиɠ thật, thế là tôi,lại có thêm thời gian để ngủ.
Grầm...!!
Thần linh ơi ngó xuống mà coi, sao cả 1 giấc ngủ mà tôi cũng không được yên. Tôi đứng dậy, tìm cái tên mới vừa gây ra hiện tượng ô nhiễm do tiếng ồn, ôi...thì chợt 1 điều kinh khủng không rủ mà tới
-Á!!!... Tên điên kia! Sao anh lại vào lãnh thổ của lớp tôi? Anh mà nói anh học trong lớp này là tôi xách dao lên chém anh liền đó!-Tôi trợn tròn mắt đối diện với người mới vừa phá rối giấc ngủ của tôi cũng là người gắn cho tôi 2 chữ "mất nết". Không bàn cãi gì nữa! Chính là hắn người đã chửi tôi là đứa con gái hám trai!
Tên đó cũng ngạc nhiên không kém khi phát hiện ra tôi (chỉ có điều không phản ứng mạnh như tôi). Không biết từ đâu ra thầy đã xen vào cuộc, và lên tiếng bằng giọng đe dọa:
-E hèm...vậy tôi nói là bạn này sẽ học ở lớp chúng ta thì em sẽ xách dao chém thầy đúng không Hằng?
Khỏi phải hỏi, đám con gái cứ nháo nhao lên sung sướиɠ làm tôi nhức hết cả đầu, trong đó tôi còn nghe thấy có những tiếng cười khúc khích mỉa mai mình, tôi chợt thầm rủa:"Tên điên tên khùng, khi không tôi lại chạm mặt với 1 người như anh, anh là cái thứ đáng ghét... tôi ghét luôn mấy người bao che anh"
-Dạ không thầy ơi...em không có ý đó thưa thầy. Em chỉ đang nhắm tới cái tên đáng ghét đang cười sặc sụa đã dám chửi em là thứ con gái "mất nết"-Tôi cố tình nhấn mạnh 2 chữ "mất nết" để ám chỉ đến ai đó
Cái tên điên điên khùng khùng cười như người mới trốn trại nghe tôi nói thì vội nén lại cơn tửng của mình, ho 1 cái lấy giọng rồi lên giọng chửi khéo.
-Tôi thấy 2 chữ "mất nết" ấy rất hợp với cô mà, không phải sao?
Tôi chưa kịp mở miệng thốt ra từ "không" thì từ lúc nào đám gái trong lớp thay tôi đốp lại là:"Quá đúng luôn anh ơi"
Thánh thần ơi ngó xuống mà coi. Tức chết mất, vì thấy tình thế bất lợi cho mình nên tôi đành nuốt cục tức vào lòng mà không sao yên.
Tiếp đó, thầy Xử Thiên giới thiệu cái tên cô hồn ấy, đúng hơn là cô hồn cách đảng cho lớp tôi. Tôi ụp mặt xuống bàn không thèm nhìn cái bản mặt kênh kiệu của hắn. Tuy mắt không nhìn nhưng tai vẫn cứ nghe lai lịch của hắn.
*Hắn tên là: Trương Bảo Duy, tướng tá, gương mặt, v...v, nói chung là vẻ bề ngoài thì đã được tôi miêu tả từ trước. Sở hữu 1 trí tuệ thông minh xuất chúng với chỉ số IQ cao ngất ngưỡng (thật không thể ngờ). Được chuyển từ trường khác tới (chắc bị đuổi)
Sau 1 hồi thuyết trình, cuối cùng thầy phán 1 câu:
-Được rồi, tại vì Duy học super giỏi (không rành tiếng anh cũng bày đặt nói tiếng anh) nên từ giờ trở đi Duy sẽ thế Hoa-con lớp trưởng lớp tôi, làm lớp trưởng suốt năm học, ai có phản đối gì không?
"Dạ...không!!!" Nghe những tiếng gào thét, la lối rầm trời, banh đất của đám gái đang lên tiếng phản bác, tôi mới ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của con bạn-lớp trưởng như thế nào để biết đường mà an ủi. Nhưng...ôi thôi...thua luôn rồi...
Lạy thánh...cả đám điên xí lộn đám gái lớp tôi (dĩ nhiên trừ tôi và đám trai) đều trong trạng thái điên dại. Khổ quá Chúa ơi...
Tôi than ngắn than dài như vậy cho đến khi thầy nói ra 1 câu đắng lòng:
-Tôi thấy Hắng là 1 học sinh có học lực "rất kém" (kém?) ...cho nên thầy nhờ Duy ngồi kế bên kèm Hằng giùm thầy, được không em?
-Hằng là ai thưa thầy?
-À, là con bé "may mắn" khi đã được em gán cho 2 chữ "mất nết" đó
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi cũng theo phản xạ tự nhiên mà ngước lên nhìn. Bây giờ có thể tưởng tượng không khí của lớp lúc này không khác gì địa ngục. Trong đó ánh mắt làm tôi rợn người nhất là ánh mắt của bạn học sinh mới-Duy. Ánh mắt ấy như ăn tươi nuốt sống tôi:"Híc...híc...hu hu...ông thầy chết tiệt, rõ là biết mình và hắn là khắc tinh, cơ mà...híc..."
Thế là hắn-Duy thế Hoa làm lớp trưởng, thế luôn chỗ ngồi của Hoa. Ôi...thế mà con điên ấy không thèm trách hắn (thậm chí còn khen không ngớt lời) mà lại quay sang trách tôi. Nhưng không sao, tôi là người "rộng lượng" nên cũng có thể không chấp, đơn giản là vì nó có bệnh (hám trai thời kì cuối)
Đó là những sự việc đã xảy ra trong ngày đầu của năm lớp 12 của tôi ~ ngày đầu mà như thế đấy ~ Híc...