Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ gỗ chạm khắc hoa văn, lên lỏi đến tận bên trong giường. Dư Nhu Y mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, mái tóc đen óng tản ra trên gối rủ xuống, che khuất vòng eo mảnh khảnh.
Trong căn phòng toàn đồ nội thất bằng gỗ tối mà, Dư Nhu Y mặc một chiếc váy ngủ thuần trắng vô tình trở thành điểm sáng nho nhỏ duy nhất.
Dư Nhu Y mặc một chiếc váy dài màu trắng kết hợp vòng ngọc phỉ thuý, ngọc bích màu xanh tôn lên làn da trắng. Vừa lạnh lùng lại vừa cổ điển.
Công ty giải trí Hàn Hằng
Dư Nhu Y khẽ nói: “Xin chào, tôi muốn gặp giám đốc Thiệu.”
“Xin đợi một chút.” lễ tân nhanh chóng kết nối với trợ lý, khi nhận được lời đồng ý liền nhanh chóng dẫn đường.
“Cốc, cốc, cốc.”
“Vào đi.”
“Mời ngồi, cô chính là Dư Nhu Y?” Giám đốc Thiệu ra hiệu, đấy nhẹ tách trà về hướng cô.
Dư Nhu Y khẽ gật đầu.
Sau khi xác nhận, đôi bên giới thiệu qua đôi chút xong vẫn vào vấn đề chính. Giám đốc Thiệu ra hiệu, trợ lí nhanh nhẹn lấy tư liệu đưa cho cô. “Đây là tư liệu của các nghệ sĩ của công ty, cô xem qua một chút. Hy vọng sẽ có người thích hợp.
Dư Nhu Y nhẹ nhàng cười: “Tư liệu này tôi có thể xem, nhưng chưa thể quyết định ngay bây giờ.”
Ra bên ngoài, Dư Nhu Y theo sau trợ lí Ngô đi đến phòng sản xuất, mọi người bên ngoài vẫn đang bận bịu nhưng sự xuất hiện của một nhân vật lạ mặt giống như một viên đá tạo ngàn cơn sóng. Trong nháy mắt, những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía cô.
Trợ lí Ngô dừng lại một chút.
“Mọi người, giới thiệu một chút đây là biên kịch Dư.”
Dư Nhu Y nhìn về phía mọi người
“Xin chào mọi người.”
Chào hỏi ngắn gọn, hai người lập tức lướt qua những ánh mắt tò mò, nhanh chóng đi đến phòng đạo diễn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã được giao, mắt thấy trợ lí Ngô đi ra, mọi người nhanh nhẹn chạy đến chỗ anh ta.
Một nữ quản lí lên tiếng dùng biểu cảm kinh thường, nhướn mày nhìn về phía phòng đạo diễn.
“Biên kịch mới sao? Không phải đã có hai người rồi sao. Đừng bảo với chúng tôi là cô ta đi bằng cửa sau a?”
Nghe được câu hỏi đầy quái gỡ của cô ta, trợ lí Ngô liền cau mày.
“Tô Ánh Ánh, cô đừng ăn nói lung tung.”
“Ha, thật sự đi bằng cửa sau a. Dáng vẻ như vậy thì sẽ làm được cái gì chứ.” Biểu cảm của Tô Ánh Ánh giống như vừa tìm được câu chuyện vui vậy. Nhìn dáng vẻ chua ngoa của cô ta, trợ lí Ngô và mọi người cùng nhau im lặng mà lắc đầu.