Trong phòng học đây tiếng bàn tán vang thảo luận, vang lên. Về việc Giang Vĩ yêu sớm, chính là một cặp đôi yêu sớm lớp bên cạnh đã khai ra, tận mắt nhìn thấy Giang Vĩ hẹn hò cùng một nữ sinh ở khu rừng phía sau trường học.
Hồi lâu sau các bạn học đều sôi nổi chạy qua xem.
“Thật hay giả.” Nam sinh bên cạnh chạy qua, mặt lộ vẻ giật mình.
Mặt mũi Dư Nhu Y trắng bệch.
Giữa trưa, Dư Nhu Y không dám ở lại phòng học, chỉ cần vừa tan học, cô đều sẽ tránh Giang Vĩ, nghĩ trưa cũng trốn vào thư viện.
Giữa trưa người trong thư viện không nhiều lắm, chỉ có hai học sinh ngồi ở chỗ được sách.
Dư Nhu Y nghiêm túc làm bài tập, bài nào không làm được chỉ có thể bỏ qua.
Trong lúc mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có người nói chuyện: “Giang Vĩ sẽ yêu đương thật sao?”
“Thật tò mò, nữ sinh cùng Giang Vĩ yêu đương rốt cuộc là ai?”
Dư Nhu Y nghe đến đó suy nghĩ liền bị rối loạn, có người đi đến gần cô, chống tay lên bàn nhìn xuống: “Trốn tôi?”
Bút tên tay Dư Nhu Y dừng lại, ở trên vở kéo ra một đường dài.
Giang Vĩ thấy, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Anh vừa đi đến đây, hai nữ sinh kia liền im lặng, nhưng hiển nhiên cũng biết là đang hình bọn họ.
Dư Nhu Y đóng nắp bút lại, cất vào túi đựng, khép sách bài tập lại chuẩn bị rời đi.
Giang Vĩ lại lấy đi vở bài tập của cô, tùy tay mở ra, có nhiều bài đang bỏ trống: “Trốn lâu như vậy rồi, vậy đã bình tĩnh được chưa?” Anh nói, cười nhẹ trêu chọc: “Hay cậu thích tôi ngoài mặt phải giả nhân giả nghĩ như thế.”
“Trả lại cho tôi.” Dư Nhu Y duỗi tay muốn lấy vở về.
Giang Vĩ lại không buông tay, cúi người tới gần: “Nghĩ kỹ rồi chứ, cậu có muốn làm bạn gái tôi không?”
Thư viện muốn dĩ đã yên tĩnh, anh vừa nói xong, Dư Nhu Y cũng hoài nghi bản thân cô đã nghe lầm, cô hoảng hốt thật lâu: “Cậu nói cái gì…”
Giang Vĩ hơi cúi người xuống: “Không phải cậu thích tôi à?”
Dư Nhu Y theo bản năng nhìn hai nữ sinh ở cách đó không xa, các cô ấy cúi đầu không nhìn nơi này, chắc là không nghe thấy.
Dư Nhu Y quay đầu lại, đối diện với của Giang Vĩ. Bình tĩnh nói: “Tôi không thích cậu.”
Khuông mặt Giang Vĩ mang theo ý cười, nhưng ánh mắt không còn độ sáng, lời nói của anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Không thích tôi sao?” Anh không cảm thấy ngoài ý muốn: “Nhưng mà…tôi rất thích cậu.”