CHƯƠNG 11

Chân động vật nhỏ bị kẹt vào cành cây, Dư Nhu Y lây hoay tìm cách đưa vật nhỏ ra ngoài. Phải mất một lúc lâu mới đưa được vậy nhỏ ra ngoài.

Bỗng một bóng dáng cao lớn xuất hiện, giọng nói có vài phần mệt mỏi vang lên: “Trà Trắng”.

Vật nhỏ trong tai cô ngọ quậy, đưa đối mắt vô tội nhìn về phía nam sinh.

Giọng nói của Dư Nhu Y có thêm vài phần dò hỏi, cô ôm chặt vật nhỏ vào lòng: “Mèo là của cậu sao?”

Mắt thấy thiếu nữ đang cảnh giác mình, Giang Vĩ giấu cảm xúc không vui ở đấy mắt, cố gắng duy trì dáng vẻ thường ngày: “Đúng vậy, Trà Trắng nhà tôi rất nghịch ngợm nên thường xuyên bị lạc.”

Sau khi xác nhận, cuối cùng Dư Nhu Y cũng đã tin, vật nhỏ trong lòng cô ngọ quậy dường như đang muốn đến bên chủ nhân.

Giang Vĩ thấy mọi thứ đều thuận lợi, bèn bước đến gần Dư Nhu Y đem Trà Trắng trong tay cô nhẹ nhàng đoạt lại, trong lúc vô tình nhẹ chạm vào tay cô, sau đó thân sĩ lui về như chưa có gì xảy ra:“Cảm ơn cậu đã cứu mèo của tớ, tớ tên là Giang Vĩ.”

Dư Nhu Y gật nhẹ đầu, cũng đã trễ nên vội vã chào tạm biệt.

Giang Vĩ nhìn bóng dáng thiếu nữ đã khuất, vô ngôi nhà cách đó không xa, sau đó cuối đầu nhìn vật nhỏ trong tay giọng nói có vài phần khen ngợi.

“Mềm mại thật.”

Nhìn thấy đôi mắt của chủ nhân bóng u tối, Trà Trắng trong lòng vô thức rụt nhẹ. Giang Vĩ cười đầy sủng nịch vuốt ve nó, xoay người đi hướng ngược lại.

*

Nhìn Giang Vĩ thần thần bí bí, làm cho Thiệu Huy tò mò chết đi được: “Cậu đi đâu thế? Tan học liền đi lại còn ôm theo trắng sữa nữa, sao nó lại bẩn thế kia?”

Giang Vĩ không nói gì, chỉ giao Trà Trắng lại cho người làm. Bỏ mặt tất cả, xoay người lên phòng.

Vu Dịch nhàn nhã ngồi trên ghế gỗ, tay hút thuốc, tay còn lại của cậu ta trêu chọc mỹ nữ. Nói vọng theo “Nghe bảo cậu thích bạn học mới à?”

Thiệu Huy hắng giọng tỏ vẻ nghiêm túc: “Hy vọng bạn học mới đừng để vẻ ngoài đẹp mắt của cậu ta lừa dối.”

Vu Dịch cũng cảm thấy đây là sự thật nên cậu ta bật cười, mỹ nữ trong lòng cậu ta giận dữ cắt tiếng.

“Các anh không được nói xấu anh trai của em.”

Mắt thấy mỹ nữ không vui, Vu Dịch dừng cười kéo tay mỹ nữ nhẹ giọng dỗ dành.

Thiệu Huy thấy tình cảnh trước mắt, lại vu vơ đệm nhẹ một câu nói nữa: “Được rồi, được rồi sẽ không nói xấu anh trai của em nữa, vì bản chất cậu ta đã xấu rồi a.”