Chương 23

Xong chuyện của ba mẹ, khó tránh khỏi nói vài chuyện linh tinh khác.

Bên nhà mẹ dì Thôi có một đứa cháu trai, gần đây tới Bình Thành công tác, làm trong lĩnh vực hậu cần và liên quan đến internet vạn vật [1]. Cô không hiểu gì về công nghệ thông tin, cũng không biết có gì đặc biệt. Nhưng nhà họ Phương rất nổi tiếng trong lĩnh vực hậu cần, Phương Châu cũng có làm về internet vạn vật, có cơ hội thì muốn xin gặp.

[1] Internet vạn vật : Internet of Things (Internet vạn vật, IoT) là một khái niệm khá phổ biến trong những năm gần đây. Nhiều người cho rằng khái niệm này ra đời cùng lúc với sự xuất hiện của mạng Internet. Ngày nay, IoT được dùng để chỉ mọi thiết bị có khả năng kết nối với Internet. Một vài ví dụ về khả năng ứng dụng IoT bao gồm đồ gia dụng, thiết bị điện tử đeo trên người, thậm chí có trong cả lắp đặt máy bay.

Hạ Vân Thư không nói thẳng là có được không, chỉ nói qua về sự khác biệt giữa hậu cần truyền thống và internet của vạn vật đang phát triển khắp nơi.

Nói đến khi mặt dì Thôi ngơ ra.

Ngồi chờ một lúc lâu ba mẹ cô mới khám xong, ai nấy đi ra mặt đều lo lắng.

Hạ Vân Thư chạy tới đón, y tá đưa cho cô một tập báo cáo sức khỏe dày cộp. Phần lớn các chỉ số đều có kết quả ngay, bác sĩ giải thích từng chỉ số, tuy rằng vẫn có những chỉ số cao hơn mức bình thường nhưng không có vấn đề lớn. Chỉ cần ăn kiêng, tập thể dục, ăn nhiều trái cây rau dưa là tốt. Chỉ có vài chỉ số thí dụ như cộng hưởng từ hạt nhân linh tinh thì phải chờ mấy ngày mới có kết quả.

Vì phải chờ mấy ngày, khiến mẹ cô vô cùng hoảng loạn.

Hạ Vân Thư chỉ vào ảnh chụp siêu âm dạ dày, “Mẹ chỉ bị đau dạ dày thôi, kết quả siêu âm là loét nhẹ. Mẹ uống thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ là được, có gì phải sợ? Những chỉ số khác thì đi khám định kỳ, chắc không sao đâu mà.”

Mẹ cô cứ hỏi mãi, sau khi hỏi y tá nhiều lần, mới yên lòng.

Con người ta khi đã yên tâm, thì tâm trạng cũng khác.

Trên đường về nhà , mẹ cô lại bắt đầu cười nói thoải mái, liên tục tám chuyện cùng dì Thôi không yên.

Chờ về đến nhà, lại lập tức hẹn bạn buổi chiều tới chơi mạt chược.

Hạ Vân Thư đỗ xe bên cạnh gara, mở cửa xe nói, “Mẹ vẫn còn muốn chơi mạt chược à? Bác sĩ nói phải tập thể dục nhiều vào, mỗi ngày cứ ngồi cũng không tốt.”

“Không sao đâu.” Dì Thôi xua tay, “Dì và mẹ cháu đã đăng ký một chuyến đi du lịch núi Hoàng Sơn rồi, đến lúc đó phải leo lúi. Leo một lần, thì vài tháng sau cũng chẳng cần vận động nữa ——”

Cũng chỉ là lời nói đùa.

Vào nhà, Hạ Vân Thư ngả mình xuống sofa, cứ nhìn chằm chằm mẹ mình.

Ba cô biết có biến thì lấy cớ nấu cơm trưa, lập tức trốn xuống phòng bếp.

Mẹ cô cũng uể oải muốn về phòng ngủ.

“Mẹ ngồi đây đi.” Cô nhìn mẹ mình.

Mẹ cô chỉ vào trong phòng.

“Con muốn mẹ ngồi đây!” Cô cao giọng hơn.

Mẹ cô chịu thua đành phải nói, “Dì Thôi của con chỉ nói đùa thôi, mấy lời nói đùa đấy sao có thể tin được.”

“Mẹ có bao nhiêu tiền? Bao nhiêu nhà? Tiết kiệm cho con và hai đứa cháu mẹ bao nhiêu?” Mặt Hạ Vân Thư lạnh lùng.

Mẹ cô lập tức nói, “Để mẹ lấy ra cho con xem.”

Thật sự phải vào phòng ngủ lấy rồi.

“Xem? Xem cái gì? Xem rồi có nhiều tiền bằng nhà họ Phương không? Hay mẹ cứ nhét nó trong cái két sắt ấy, chúng nó ngày càng thân thiết, có thể sinh con luôn cho mẹ?” Hạ Vân Thư cao giọng hơn, lửa giận trong mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén. Cô đang ở nhà mình, không cần giả vờ dịu dàng làm gì, cô đập bàn quát lên, “Dù có thể sinh con cho mẹ, một năm có thể sinh gấp đôi? Hay gấp bốn? Mấy thứ đó có phải đồ ăn cho mẹ, có tác dụng cho hai đứa cháu có một bà ngoại khỏe mạnh? Hay giữ nó lại thì có tác dụng dệt thêm mấy mét gấm?”

“Đúng!” Ba cô từ phòng bếp thò đầu ra, “Chẳng thêu thêm được bong hoa nào đâu, chỉ thêm gấm thôi.”

Mẹ cô oan ức, “Cô coi thường mẹ cô thế à?”

“Con nghèo hơn mẹ, sao dám coi thường mẹ?” Hạ Vân Thư nói thẳng, “Con gả vào nhà họ Phương mà mẹ phải chịu oan ức như thế à? Sớm biết thế thì con chẳng lấy nữa!”

“Vậy chẳng phải cô đã gả rồi à?”

“Kết hôn cũng có thể ly hôn được!”

Ba cô lập tức rụt đầu vào, không tham dự cuộc chiến của hai mẹ con nữa.