“Con trai ốm cũng không chịu về.”
Phương Châu ngậm điếu thuốc trên môi, nói qua loa, “Chuyện gấp ạ.”
“Còn chuyện gì quan trọng hơn hai thằng con trai của anh nữa?” Bà Phương cao giọng mắng, “Trước tiên anh phải xin lỗi vợ mình đi.”
“Bà thông gia có vẻ như không khỏe.” Ông Phương ngồi bên cạnh cầm tờ báo lên đọc, “Con bé nói ngày mai sẽ đưa bà ấy tới bệnh viện. Buổi sáng anh đưa ba tới chỗ câu cá, chơi với bọn trẻ một tiếng. Tầm trưa thì qua bên nhà ông bà thông gia đi, ba nhớ mấy tháng nay anh chưa qua thăm ba mẹ vợ đâu?”
Bà Phương gật đầu, xòe năm ngón tay ra, “Năm tháng. Ngay cả đêm trung thu cũng nói bận, tiệc gia đình cũng chẳng tham gia.”
“Đúng, qua đó phải xin lỗi ba mẹ vợ đi.”
Phương Châu chịu thua đứng dậy, anh muốn nói chuyện này không phải cứ xin lỗi là có thể giải quyết được, nhưng nói càng nhiều với các cụ thì càng phiền phức.
Anh đáp ‘con biết’ cho có lệ rồi ra ngoài vườn hút thuốc.
Hạ Vân Thư và bảo mẫu cùng chơi với lũ trẻ, đọc truyện, ghép mô hình, cho đến khi lũ trẻ ngủ say.
Đêm hôm ấy cô vẫn nằm ngủ trên sàn nhà.
Bảo mẫu đã nhịn lâu, hôm nay mới hỏi một câu, “Nếu không phu nhân về giường ngủ đi?”
Cô nhắm mắt nói, “Không sao, cháu trốn sang đây ngủ cho yên tĩnh.”
Bảo mẫu không dám hỏi thêm nhiều nữa.
Hạ Vân Thư đang mơ màng ngủ, di động chợt có tin nhắn. Cô mở ra đọc, là do Phương Châu nhắn.
Cô đặt chế độ im lặng trước, sau đó mới mở tin nhắn.
“Em về phòng ngủ đi, anh không làm gì em cả.”
Hạ Vân Thư chưa bao giờ sợ anh làm gì cô, chỉ sợ anh không quan tâm đến cô. Ngủ không phải vấn đề quan trọng, thái độ mới quan trọng. Phương Châu trước giờ vốn là người da dày thịt béo, đấu võ mồm cũng chẳng làm gì được anh. Những thứ anh quan tâm theo thứ tự : Gia đình, công việc, bạn bè, đồng nghiệp, chỉ sợ cuối cùng mới là vợ. Cô dùng thân phận là vợ không làm anh lung lay, vậy thì phải xuống tay từ gia đình.
Ngủ riêng liên tục hai tối, anh không sợ, chỉ sợ hai cụ trong nhà phát hiện ra chuyện.
Cô khẽ cười, anh cảm thấy uy hϊếp mới tốt cho cô.
Vì thế cô không nhắn tin lại mà tắt máy luôn.
Phương Châu cầm di động hồi lâu, không thấy Hạ Vân Thư nhắn tin lại.
Anh chửi bậy một tiếng, đột nhiên khó chịu. Anh nghĩ một lúc rồi bấm số gọi cho cô, không ngờ cô lại chẳng nhấc may.
Hạ Vân Thư là một người biết chừng mực, dù là đối với anh với ba mẹ hay họ hàng. Ngày thường, cô sẽ chủ động nhắn tin và gọi điện cho anh, không nhiều lời cũng chẳng kiệm lời mà chỉ nói vài chuyện về các con và ba mẹ, thỉnh thoảng nói vài câu về chuyện của mình. Không quá thân thiết cũng chẳng xa cách, đó là khoảng cách khiến người ta cảm thấy thoải mái và an tâm.
Phương Châu đã quen với kiểu liên lạc nửa kín nửa hở này của cô, rất hài lòng khi cô không nhiều chuyện cũng không bám dính lấy anh.
Đây là lần đầu tiên cô tắt máy, xem ra lần này cô giận không nhẹ.
Tấm ảnh Triệu Xá gửi tới giữa trưa nay cùng một dấu chấm than, hiếm khi thấy cô ta thể hiện cảm xúc bằng một dấu chấm than như thế.
Phương Châu cũng hơi giật mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hạ Vân Thư từ chối nhận tiền của anh ra mặt. Nói như thế nào nhỉ, anh không cho rằng Hạ Vân Thư là người yêu tiền, nhưng con người ấy mà, chẳng ai từ chối tiền mà người khác chủ động dâng đến miệng cả.
Nhà họ Hạ là gia đình cơ bản, cũng như bao gia đình bình thường khác, không phải kiểu thanh cao như thánh nhân khó gần, cũng không tham lam ham giàu khiến người ta căm ghét. Thái độ của bọn họ vừa bị động lại thận trọng, không chủ động nhắc tới chuyện kết hôn, cũng không chủ động đòi quyền lợi, cho thì nhận, không cho cũng chẳng sao, họ luôn giữ lòng tự trọng tối đa nhất có thể. Thái độ này Hạ Vân Thư vẫn luôn duy trì sáu năm qua. Cô nhận thẻ chuyển tiền sinh hoạt do Phương Châu gửi hàng tháng, không nói nhiều, cũng chẳng chê ít; sau khi sinh con, ba mẹ và các trưởng bối cho quà thì nhận, chưa từng từ chối. Sai lầm duy nhất chắc là cậu cả chưa được một tuổi đã mang thai cậu thứ hai.
Phương Tuấn hay trêu ghẹo anh, “Anh hai, anh tìm cho mẹ một người con dâu đúng là trách nhiệm đầy mình.”
Bạn bè thì tế nhị hơn, “Sao tụ tập suốt ngày mà cậu không dẫn theo vợ đi cùng? Cũng đúng, một mình trông hai đứa thì sao dẫn theo được.”