Hạ Vân Thư vô cớ bị Phương Hàm đâm chọc một câu, có hơi khó chịu, nhưng cũng chẳng phải chưa từng khó chịu như thế. Dù sao nhà cô cũng chẳng giàu có gì, tìm đủ mọi cách mới chen vào được danh sách xem mặt của Phương Châu, gặp may nên mới kết thành vợ chồng với anh. Sau khi kết hôn thì ở chung với ba mẹ chồng, hai cụ rất khỏe mạnh, lại có bảo mẫu và giúp việc chăm sóc; bên cạnh Phương Châu cũng có vài thư ký, có người xử lý công việc, cũng có người xử lý cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nên cũng chẳng cần cô phải lo gì cả. Phạm vi cô có thể quản lý chỉ có một phòng ngủ mười mét vuông; kinh tế mà cô quản lý cũng chỉ là mấy vạn tệ tiền tiêu vặt do thư ký đời sống của Phương Châu chuyển cho hàng tháng, cùng với chiếc thẻ tiêu không giới hạn là phí chăm sóc hai cậu con trai của mình.
Bởi vậy, Phương Hàm không sợ phải đắc tội với cô, nói năng thẳng thắn chẳng hề nể mũi.
Hạ Vân Thư đứng một lúc ngoài cửa hội sở, chờ cơn buồn bực dần tan hết, cô mới đi vào khu đón khách.
Bà Phương đang cười đùa nói chuyện phiếm với mấy người bạn cùng sở thích, thấy cô vừa vào liền hỏi, “Phương Châu đâu?”
Hạ Vân Thư trả lời, “Thư ký Triệu nói, chắc 11 rưỡi anh ấy đến ạ.”
“11 rưỡi mới đến? 12 giờ đã khai tiệc rồi, 11 rưỡi nó mới đến? Nó làm gì vậy? Nó muốn để họ hàng bạn bè chờ mình nó à?” Bà Phương không vui, mở miệng trách mắng.
Ông cậu đứng bên cạnh thừa cơ an ủi, ông nói Phương Châu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bận bịu việc công ty, tới muộn cũng có lý.
Bà Phương nghe người ta khích lệ con trai mình, tuy rằng không dấu được sự đắc ý trên mặt, nhưng vẫn nói với Hạ Vân Thư, “Con xem thư ký Triệu đấy, học tập được bao nhiêu thì học tập. Giao chuyện gì cho cô ấy cũng hoàn thành xuất sắc ——”
Hạ Vân Thư bị mắng nhưng cô không cãi lại. Hai tay đặt bên người hơi lạnh, cứ như ngọn cỏ dính sương lạnh vào sáng sớm mùa đông.
Bà Phương còn định nói nữa, nhưng một bàn tay ấm nóng đã chạm vào tay phải Hạ Vân Thư, kéo cô lại bên mình.
Hạ Vân Thư ngước mắt, chợt thấy Phương Châu. Anh ăn mặc nghiêm chỉnh, tóc tai cũng cắt gọn gàng, dưới cằm lún phún vài sợi râu ngắn cũn. Hiển nhiên, trước khi tới đây anh đã sửa soạn qua. Tuy rằng ba ngày rồi anh không về nhà, nhưng ở công ty cũng có phòng ngủ, tất cả quần áo và đồ dùng cá nhân cũng có rất đầy đủ, quả thực là rất tiện.
Phương Châu nhìn cô gật đầu, thuận tay ôm lấy eo cô. Anh chào các trưởng bối một lượt, lúc này mới nói với Bà Phương, “Mẹ, con vừa chào hỏi các chú các bác bên dưới.”
Bà Phương thấy anh tới, mặt mày lập tức hớn hở lên, “Được được rồi, tới là tốt rồi.”
Phương Châu dạ một tiếng rồi hỏi, “Phương Tuấn đâu ạ?”
Bà Phương chỉ vào bên trong, “Thằng bé đang chỉ đạo trong phòng bếp.”
Hạ Vân Thư nói, “Để con vào gọi chú ấy ra——”
Ra vẻ như muốn đi.
Phương Châu lại kéo cô không buông, “Anh đi cùng với em.”
Bà Phương thấy con trai con dâu đã đầy đủ hết thì cười tủm tỉm nói, “Đi đi.”
Hạ Vân Thư biết Phương Châu thích biểu diễn tiết mục vợ chồng ân ái nên cũng phối hợp với anh. Anh nói là muốn đi tìm Phương Tuấn nhưng vừa vào tòa hội sở, lại kéo cô đi tới một sân viện tít sâu bên trong.
Dọc đường đi ra sảnh tòa nhà, anh khách sáo chào hỏi rất nhiều khách.
Cho đến khi vào sân viện không có bóng người, anh mới buông cô ra.
Cô cúi đầu nhìn cổ tay hơi hồng, xoa tay rồi nói, “Có chuyện gì?”