Hạn mức của tấm thẻ khiến người ta ngạc nhiên, nhưng cũng có vẻ buồn cười.
Phương Châu có thể đưa tấm thẻ này cho cô bất cứ lúc nào, nhưng lại đưa đúng lúc cô muốn ly hôn với anh. Cứ như lần này cô gây sự là vì muốn có một tấm thẻ để quẹt thoải mái vậy, đúng là nực cười.
Hạ Vân Thư nhận chiếc thẻ, Triệu Xá thở phào nhẹ nhõm. Hạ Vân Thư nhìn cô ta khẽ cười, hai tay dùng sức bẻ đôi, chiếc thẻ theo tiếng mà đứt. Cô cũng tiện tay xé nát tập tài liệu rồi đưa cả tấm thẻ lại cho Triệu Xá. Triệu Xá giật mình nhìn Vân Thư, cô nói, “Xin lỗi, tôi làm thế không phải có ý nhằm vào cô, nhưng lúc kết hôn Phương Châu đã cho tôi một chiếc thẻ có tiền sinh hoạt hàng nên, nên tôi không cần tấm thẻ vô dụng này làm gì. Giờ thì nhờ cô chuyển lại những thứ này cho anh ta.”
Nói xong, cô khẽ gật đầu, xin lỗi rồi rời đi.
Triệu Xá đứng đó, không nói được lời nào.
Một lúc lâu sau, Phương Châu nhắn tin tới hỏi, “Sao rồi?”
Triệu Xá mở di động chụp đồng rách nát kia rồi gửi ảnh cho anh.
Chẳng thể nào cả.
Hạ Vân Thư nén giận về văn phòng, lại bật máy lên viết báo cáo.
Giận giữ khiến cô càng lúc càng tỉnh táo, tay múa trên bàn phím theo vận tốc ánh sáng. Chẳng đợi đến lúc tan làm cô đã viết xong báo cáo rồi. Cô kiểm tra lại báo cáo, sửa lại lỗi sai chính tả, sau khi chắc chắn không còn lỗi sai thì gửi cho Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ nhận được mail thì chạy tới tận phòng cám ơn cô.
Cô nói không cần cảm ơn, thật sự không cần. Công việc ở cơ quan còn nhẹ nhàng chán so với cuộc sống ở nhà họ Phương, chỉ cần hơi cố gắng, lãnh đạo và đồng nghiệp đã rất cảm kích rồi. Cũng vì lý do đó, cô tình nguyện ở lại đây bám rễ chẳng cần thăng chức, chứ không muốn là một Phương phu nhân lúc nào cũng phải cười tươi rạng rỡ.
Chờ đến lúc tan làm, Tiểu Hi mượn di động của bà Phương gửi video cho cô. Cậu và em trai đã ngoan ngoãn đi truyền dịch và uống thuốc, dì bác sĩ nói bọn họ sắp khỏi bệnh rồi. Cậu nói mình rất ngoan, mẹ có thể mua bánh kem cho hai anh em không. Bởi vì sinh nhật bà nội hai anh em chưa được ăn bánh kem nên muốn ăn bù.
Tất nhiên Hạ Vân Thư đồng ý ngay, trước khi về cô đi bộ ra khỏi cơ quan, sang tiệm bánh bên cạnh mua bánh kem.
Tiểu Hi thích ăn bánh kem sữa chua, Tiểu Sâm thích ăn bánh kem dâu tây, bà Phương thích ăn bánh kem mật ong vừa mềm vừa ngọt.
Cô đang định vươn tay lấy khay đựng bánh, thì một bàn tay thon dài nam tính đã vươn tới lấy khay bánh giúp cô. Cô quay đầu lại liền thấy Phương Châu.
Cô không kiềm được cơn giận dữ, đẩy khay bánh lại cho anh, còn mình thì lùi về sau một bước, “Anh tới làm gì?”
“Đón em tan làm.” Phương Châu nói, “Thấy em đi ra nên theo em qua đây, em không nhìn thấy anh.”
Hạ Vân Thư lại lấy một khay khác, chọn ba chiếc bánh kem. Cô nói, “Theo lịch trình hôm nay thì giờ anh phải đi ăn tối với đối tác cơ mà.”
Phương Châu cũng lấy thêm mấy cái bánh tart trứng rồi nói, “Tiểu Hi lớn rồi, ăn ít đồ ngọt thôi. Em thích ăn bánh tart trứng thì mua thêm mấy cái đi. Còn ăn với đối tác thì ăn lúc nào chả được.”
Dáng vẻ tỏ ra đạo mạo cực kỳ.
Cô nở nụ cười lạnh, đặt khay bánh vào quầy thu ngân, chờ đến lượt thanh toán.
Phương Châu kéo cô ra sau mình, rất tự nhiên lôi di động ra rồi hỏi nhân viên thu ngân, “Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên thu ngân nhìn Hạ Vân Thư rồi lại nhìn Phương Châu. Anh nói, “Đây là vợ tôi, chúng tôi đi cùng nhau.”
Hạ Vân Thư nói, “Đừng dùng mấy thủ đoạn vặt ấy với tôi, tiền không phải lúc nào cũng có tác dụng đâu.”
Phương Châu quét mã trả tiền, nhận gói bánh từ nhân viên thu ngân, “Anh không có ý đó, em nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, anh theo cô đi ra ngoài, “Ngồi xe anh về đi, ngày mai để chú Tần đưa em đi làm.”
Chú Tần là tài xế riêng của Phương Châu, phụ trách công việc đưa đón hàng ngày.
Hạ Vân Thư lắc đầu nói không cần.
“Vậy anh ngồi xe em về.” Phương Châu lại nói.
Cô mở miệng định từ chối, anh nói luôn, “Em đã nói, anh nghe vào tai nhưng không để vào lòng, anh đã nghiêm túc tự hỏi. Thái độ hai bên rất rõ ràng, chúng ta không cần chĩa súng về phía nhau như thế, đúng không? Bất luận là chuyện gì, từ từ thảo luận rồi cũng tìm ra cách giải quyết.”