Cuối cùng Phương Châu đành phải xuống xe.
Hạ Vân Thư khởi động chân ga, nhìn bóng anh phản chiếu trong kính chiếu hậu càng ngày càng mờ.
Dù sao một người đàn ông sĩ diện cũng chẳng thích dây dưa lằng nhằng.
Nhưng anh sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ là không biết thủ đoạn tiếp theo là gì.
Hạ Vân Thư lo lắng quay xe rẽ lên đường cao tốc.
Thời gian vẫn còn sớm nên đường không tắc, đi khoảng hai mươi phút đã vào đến thành phố. Nội thành không như ngoại thành, đèn xanh đèn đỏ ngã tư đường nào cũng chật cứng xe qua lại. Người ta cũng không mấy kiên nhẫn, liên tục chửi bậy và bấm còi xe inh ỏi.
Cô cắn răng len lách tìm đường, dù sao bỏ lỡ đèn xanh cũng coi như bỏ lỡ một ngã tư. Cứ thế chen chúc mất nửa tiếng, rốt cuộc cũng thấy cửa cơ quan.
Sau khi Hạ Vân Thư tốt nghiệp đại học, cô không lựa chọn con đường học nghiên cứu chuyên sâu, mà tham gia kỳ thi tuyển nhân viên công vụ của nhà nước luôn. Cô là con gái duy nhất trong nhà, kinh tế gia đình nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, ba mẹ cũng không cần cô hóa rồng hóa phượng, nên cô đã chọn công việc ổn định này. Chưa nói tới việc có thích không, nhưng lúc ôn tập cũng rất nghiêm túc, bởi vậy thi một lần đã thành công ngay. Sau khi đi làm mới biết, đơn vị của cô là bộ phận mới thành lập sau khi nhà nước thay đổi chế độ, lãnh đạo trẻ tuổi, đồng nghiệp xung quanh cũng là bạn cùng trang lứa mới vào được hai ba năm, bởi vậy môi trường làm việc cũng rất tự do và thoải mái.
Cô dừng xe xong thì chậm rãi lên văn phòng, dọc đường đi không ngừng chào hỏi đồng nghiệp.
Ngụy Vũ thấy cô giữ lời hứa đi làm đúng giờ thì nhẹ nhàng thở phào, anh gõ mặt bàn cô nói, “Trước khi tan làm gửi lại báo cáo cho anh nhé.”
Cô gật đầu, “Yên tâm, em không trễ hẹn đâu.”
Vì thế, bật máy tính lên là cô vùi đầu vào viết báo cáo.
Viết hết cả buổi sáng, khoảng mười một rưỡi thì bắt đầu mở điện thoại lên gọi cơm trưa. Vì tiệc mừng thọ mà cô xin nghỉ, đồng nghiệp trong văn phòng đã chia sẻ công việc với cô, cô nên mời mọi người một bữa để cám ơn. Đồng nghiệp vui vẻ đồng ý, còn nói đùa nếu Phương phu nhân mời khách thế này thì phải gọi thêm nhiều món ngon.
Cô mỉm cười mở di động lên, gọi thêm hai phần đồ ăn và rất nhiều đồ uống.
Loay hoay gọi đồ cho mọi người xong xuôi, bà Phương đã up một đoạn video ngắn lên group gia đình, là cảnh bà tặng quà cho hai đứa trẻ. Bà nói được thì làm được, quả nhiên cầm hai mô hình robot về cho lũ trẻ. Tiểu Hi và Tiểu Sâm vô cùng vui vẻ, ôm robot không chịu buông tay, trong video còn nói mẹ về sớm cùng chơi với chúng.
Hạ Vân Thư vừa xem xong, bà Phương đã nhắn một tin nhắn âm thanh cho cô. Bà nói, “Vân Thư à, bọn trẻ ngày nào cũng nhớ con. Giờ mẹ đưa hai đứa nó tới bệnh viện đây, con nhớ tan làm về sớm chơi với các con nhé.”
Mắt cô lóe sáng nhưng không nhắn lại.
Đồ ăn đã tới, xếp kín một chiếc bàn tròn ở phòng nghỉ.
Hạ Vân Thư vừa ngồi xuống ăn cùng mọi người thì thư ký Triệu gọi điện thoại tới.
Cô ta khách sáo nói, “Tôi vừa xử lý vài chuyện cho Phương tổng, đi ngang qua đây, nên muốn mời phu nhân cùng đi ăn trưa.”
Dù Hạ Vân Thư đang đối diện với một bàn đầy đồ ăn nhưng đột nhiên cô chẳng muốn ăn nữa.
Cô nói, “Hôm nay tôi bận.”
Thư ký Triệu đuổi sát không buông, “Để tôi tới văn phòng của phu nhân cũng được”
Thư ký Triệu là chó săn của Phương Châu, cô ta tới tìm cô, tất nhiên là mưu kế của Phương Châu, nhất định cũng mang theo ý chỉ của anh.
Hạ Vân Thư không muốn thảo luận chuyện không vui ở cơ quan nên đành ra ngoài.
“Phương Châu bảo cô tới?” Cô hỏi.
Thư ký Triệu dẫn cô sang trung tâm thương mại bên cạnh, khi ngồi yên ổn trong tiệm cơm Tây, lúc này cô ta mới nói, “Tôi tới nhận lỗi.”
“Chuyện của anh ấy, cô nhận lỗi gì?” Hạ Vân Thư thản nhiên nói, “Cô là một thư ký rất có trách nhiệm, cô không có lỗi gì cả.”
Thư ký Triệu tên đầy đủ là Triệu Xá, bảy năm trước đã đỗ vào công ty qua chương trình thực tập sinh tài năng. Vì tác phong làm việc cẩn thận, và biết cách ăn nói đối nhân xử thế trong công việc, nên đã thành công đi từ trợ lý hành chính xử lý những việc nhỏ tới thư ký riêng của Phương Châu. Ngày nào cô ta cũng búi tóc sau đầu, mặc trên người bộ đồ công sở phẳng phiu gọn gàng, con người lúc nào cũng giống như những sản phẩm tiêu chuẩn từ những nhà máy sản xuất. Cộng thêm bộ đồ công sở cứng nhắc lại càng làm nổi bật gương mặt thanh tú.