Cô và anh bên nhau 6 năm, vì muốn anh yêu mình, vì muốn hiểu anh, cô đã nghiên cứu anh rất kỹ. Thật ra anh là một người đàn ông nhạt nhẽo, ngoại trừ công việc thì không có sở thích gì khác. Thuốc lá và rượu cũng ít động vào, phụ nữ thì anh chẳng mấy quan tâm, ghét nhất là mất kiểm soát, có vài lần vui như điên cũng vì thành công trong các dự án phát triển kinh doanh công ty.
Cảm xúc của anh đổ dồn hết vào công việc, còn những việc khác thì đổ dồn hết cho cô.
Tuy rằng không yêu, nhưng anh cũng rất tin tưởng và yên tâm về cô.
Không, nếu nói là yên tâm, không bằng nói là chắc chắc.
Anh chắc chắn cô sẽ không rời khỏi nhà họ Phương, sẽ không rời bỏ con trai, cho nên lạnh lùng chẳng quan tâm tới cô.
Cũng vì thế, khi mọi chuyện xảy ra theo hướng ngoài tầm kiểm soát, anh sẽ cảm thấy bực bội.
Anh không bực bội vì cô muốn ly hôn, mà bực vì đã mất kiểm soát.
Nhưng cơn giận cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, anh mau chóng bình tĩnh lại và dò hỏi đầy thận trọng, “Vậy sao em lại muốn ly hôn?”.
Hạ Vân Thư đã quá quen với biểu cảm và thái độ đó của anh, đó là khi nói chuyện với cấp dưới trong buổi họp, hay khi đối diện với đối tác làm ăn của mình.
Cô nói, “Ba rất thoải mái, không bắt ép em làm gì cả. Mẹ hơi nhiều chuyện, nhưng cũng dạy em rất nhiều. Bà nghĩ sao nói vậy, nên em không giận, cũng sẽ không hận bà. Bởi vậy, ly hôn không liên quan gì tới họ. Họ hàng, bất luận là các chú các bác, có người thích em, có người không thích, nhưng thái độ của bọn họ không ảnh hưởng gì tới hôn nhân của chúng ta cả, chuyện không liên quan gì tới bọn họ. Đến ngay cả Tiểu Hi và Tiểu Sâm, mọi người cũng rất yêu các con, bao gồm cả em. Tất nhiên em muốn cho hai đứa có một gia đình hoàn chỉnh, khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, nhưng——”
“Cho nên, nguyên nhân là do anh?” Phương Châu đối diện với ánh mắt của cô, “Không cần nói nhiều, em cứ nói thẳng đi.”
Hạ Vân Thư cân nhắc câu chữ rồi mới nói, “Cuộc sống gia đình có rất nhiều chuyện không được như ý, nhưng cũng có rất nhiều kỷ niệm vui. Nhưng, điều khiến một người phụ nữ quyết định có nên rời bỏ gia đình hay không, nguyên nhân có rất nhiều. Tiền, tự tôn, và cả tình ——”
“Anh yêu em.” Anh thản nhiên cắt ngang lời cô.
Cô khẽ giật mình, nhất thời nghẹn họng.
Anh vươn tay chạm lên má cô, “Em ăn tiêu chả là bao, trước mắt anh vẫn nuôi nổi em, tiền không phải là vấn đề. Ba và mẹ cũng rất vừa lòng người con dâu như em, đúng là mẹ nói hơi nhiều thật. Anh sẽ nói chuyện với ba mẹ, yêu cầu bọn họ tôn trọng em hơn. Còn tình yêu, dĩ nhiên chúng ta yêu nhau ——”
Hạ Vân Thư không nghĩ anh sẽ trả lời như thế, cô không ngồi yên nữa, đứng thẳng người dậy. Ở góc độ từ trên cao nhìn xuống, có thể nhận ra ánh mắt đầy nhẫn nại của Phương Châu. Cô đã từng thấy rồi, khi anh nhẫn nại nói chuyện với cấp dưới không mấy thông minh, ánh mắt sẽ xuất hiện sự nhẫn nại lóe qua rồi biến mất.
Yêu sao? Chỉ là anh nhanh chóng bắt được điều mà cô đang đắn đo, đi thẳng vào vấn đề, dùng ba chữ chẳng mấy quan trọng với anh ấy để xoa dịu cô.
Nhưng thứ cô muốn, là ba chữ đó sao?
Cô nhìn anh đầy ẩn ý rồi xoay người đi vào phòng thay đồ lục lọi.
Phương Châu đi theo phía sau cô, tay chống lên cửa tủ, ngực rộng mở, để lộ vùng ngực trần. Anh hỏi, “Em tìm gì vậy?”
Cô lôi một chiếc hộp giấy trong góc tủ rồi mở ra. Bên trong là một chiếc áo sơmi làm từ sợi tổng hợp, màu xanh nhạt, rất hợp với khí chất cùng phong cách thẩm mỹ của Phương Châu. Cô dùng ngón trỏ lật cổ áo sơmi lên, đưa vệt son môi đỏ rực nổi bật trên cổ áo tới trước mặt anh.
“Anh nói đi, đây là vết son môi của đứa nào để lại?”
“Anh yêu tôi à?” Hạ Vân Thư mỉa mai, “Anh từng nói chỉ cần kết hôn thì Phương gia là địa bàn của tôi. Anh hoàn toàn tin tưởng tôi, tuyệt đối tôn trọng quyền lợi của nữ chủ nhân, sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến tôi xấu hổ. Ngoài ra anh còn yêu cầu tôi phải tin tưởng anh tuyệt đối, không được vì những lời đồn đại vô căn cứ và những chuyện không có bằng chứng để gây khó dễ cho anh, khiến anh phiền lòng. Sáu năm nay, anh làm rất tốt, tôi làm cũng chẳng kém. Nhưng nếu nói là yêu, không bằng nói là điều khoản hợp đồng thì đúng hơn. Còn giờ thì anh đã làm trái với điều khoản hợp đồng, mang thứ này về đây.”