Chương 10

Cô nhìn anh lau khô người, lại nhìn anh vào phòng thay đồ tìm đồ ngủ, cuối cùng nhìn anh cởi từng cúc áo, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi anh.

Có lẽ đã từng lõa thể trước mặt nhau nhiều rồi, Phương Châu thản nhiên hỏi, “Sao thế?”

Hạ Vân Thư đưa tờ giấy trong tay mình cho anh, “Anh đọc đi.”

Phương Châu nhìn cô đầy nghi ngờ, cô đưa tờ giấy cho anh, “Anh đọc đi, đọc xong thì đôi bên cũng hiểu.”

Anh nhận tờ giấy, mở ra, sắc mặt hoảng hốt. Anh ngước mắt nhìn cô, lại nhìn tờ giấy trên tay, huơ huơ tờ giấy , “Hạ Vân Thư, rốt cuộc em bị làm sao thế?”

Tờ giấy đang rung kia hơi rủ xuống, để lộ bốn chữ vừa to vừa đậm ở hàng đầu.

“Đơn xin ly hôn.”

Nɠɵạı ŧìиɧ ?

Hạ Vân Thư muốn ly hôn, chuyện này cô đã suy nghĩ suốt hai năm qua.

Lúc mới gặp nhau sau xem mặt là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Phương Châu muốn phát triển quan hệ với cô, vài ba bữa anh lại gọi điện thoại hẹn cô đi chơi, tới những nơi cô chưa từng đặt chân tới.

Dì Thôi vô cùng bất ngờ, bà tới nhà chúc mừng, nêu ý kiến cho cô, nói cô nhất định phải bình tĩnh, tém tém cái nết lại, không thể để con vịt sắp chín bay mất được.

Tuy mẹ cô vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng vui nhiều hơn là buồn.

Còn cô thì như người đang ngâm mình trong bọt bong bóng, cả thế giới tràn ngập màu sắc rực rỡ.

Dù cho Phương Châu cũng độc đoán, hẹn hò chẳng hỏi ý kiến cô, cô cũng có thể tự an ủi bản thân —— dù không dễ chịu, nhưng so với việc có được anh, thì chuyện đó chẳng là gì cả.

Cô cố gắng thể hiện mình là một con người dịu dàng hiền hậu, giao hết quyền chủ đạo cho anh, còn theo đúng lời dì Thôi, che dấu tất cả những gì liên quan tới “giận dữ”.

“Tiền có thể giải quyết 99% các vấn đề trên đời này, cho nên người nhà họ Phương chẳng có gì là bất mãn với cuộc sống. Bà Phương ngày nào cũng vui vẻ, nên chẳng biết người ta mặt mày ủ rũ, trong người bực tức. Cho nên cháu phải thể hiện mình rất vui, thực sự vui từ trong lòng, không được để lộ bản tính thật.”

Dì Thôi nhiệt tình giới thiệu cho cô không ít những người bạn tầng lớp thượng lưu, để cô quan sát tính cách cũng như cách đối nhân xử thế của họ. Những cô gái đó, dù tính cách kiêu căng, độc đoán hay hiền hậu, nhưng tất cả đều rất từ tốn trong hành động. Quan trọng nhất chính là sự tự tin, dù trời có sập xuống cũng có người khác đỡ hộ.

Năng lực học hỏi của Hạ Vân Thư rất mạnh, lại được thêm dì Thôi liên tục nâng đỡ khen cô là dịu dàng, cuối cùng Phương Châu cũng cầu hôn cô. Thật ra đó cũng chẳng được coi là một lần cầu hôn hoàn chỉnh. Chỉ là sau một hôm hẹn hò, anh lái xe đưa cô về nhà, lúc chia tay hai người hôn nhau. Cô luyến tiếc, ôm cánh tay anh không chịu buông.

Anh chỉ cười, sau đó lại hôn cô một cái thật mạnh, “Chúng ta kết hôn nhé?”

Được chứ, dù sao đó cũng là chuyện tốt mà.

Thậm chí cô còn hoài nghi, có phải anh đã yêu cô rồi không? Nếu không, vì sao anh lại vội vàng đòi cưới như thế?

Ôm nghi hoặc trong lòng, cho đến khi cô nhận được chiếc nhẫn kim cương cực to mới lôi ra hỏi anh.

Phương Châu dịu dàng xoa mặt cô, “Bất cứ người đàn ông nào cũng phải kết hôn.”

Không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là trách nhiệm với gia đình.

“Vậy vì sao lại là em?”

Phương Châu không cười nữa, tay đang đặt trên má cô, cuối cùng anh vẫn trả lời.

Anh nói, “Vì em thích anh, gia đình anh cũng thích em, cho nên chúng ta kết hôn là chuyện tốt cho cả hai bên.”

Anh nói cô thích anh, giọng chắc nịch.

Trong nháy mắt ấy, trái tim Hạ Vân Thư lạnh buốt, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy không cam tâm. Chỉ cần cô cố gắng thì chẳng có lý do gì mà anh không yêu cô cả? Ngay cả ban đầu muốn kết hôn vì trách nhiệm với gia đình, nhưng nước chảy đá mòn, tình thân cũng có thể hóa thành tình yêu mà.

Trên đời không có tỉ lệ tuyệt đối, cô nguyện ý đánh cược với tỷ lệ một trên một tỷ ấy.

Hạ Vân Thư bước vào nhà họ Phương, từ lúc đính hôn đã phải đối mặt với một đại gia tộc. Phương Châu có mười mấy hai mươi các chú bác trong nhà, cũng có cùng số lượng cô dì tương ứng, còn có rất nhiều anh chị em họ và các cháu. Bà Phương dạy cô cô, gia đình nhà nào tài lực tương đương, sẽ tặng quà tương ứng; những gia đình nào bình thường, hằng ngày qua lại thì tặng quà đơn giản, duy trì thể diện cho nhau để mối quan hệ không quá nguội lạnh.