Chương 2

Sau đó, Trần Mục Niên bắt đầu công kích tôi. Tôi khó chịu đến mức vừa rơi nước mắt vừa gõ chữ:

"...Anh không yêu em nữa sao?"

Trần Mục Niên: Khoảnh khắc em để Thẩm Yến Thời đánh anh, tình cảm của anh dành cho em đã biến mất rồi.

……Tôi khóc rồi.

Tôi đúng là oan uổng.

5.

Chuông tan học vừa reo, tôi đang định thu dọn đồ đạc đến siêu thị mua giỏ trái cây đi thăm Trần Mục Niên thì trong lớp bỗng ồn ào.

"Chị dâu, lão đại tới gặp chị."

Tôi: !!!

Trái tim tôi ngừng đập tới nơi mất thôi.

Thẩm Yến Thời đưa đàn em của mình đến lớp tìm tôi.

Cái tên tóc vàng này bị sao mà cứ liên mồm gọi tôi là chị dâu vậy?

Tôi không liên quan đến lão đại của cậu, cậu làm thế này rất dễ khiến các bạn cùng lớp hiểu lầm tôi đó nhé?

Nhưng đã quá muộn để giải thích bất cứ điều gì, ngay lúc này đây, mọi ánh mắt đổ dồn vào người tôi.

Tôi cảm thấy mất mặt chế.t đi được, thế là vừa ôm mặt vừa kéo Thẩm Yến Thời ra khỏi lớp.

Trong phòng học trống, Thẩm Yến Thời ngồi trên bàn, khoanh tay trước ngực, như cười như không nhìn tôi.

Tôi bị cậu ta nhìn chằm chằm đến nổi cả gai ốc: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Cậu ta thờ ơ đáp: "Chả làm gì, chạy đến gặp bạn gái của tôi thôi mà."

Cậu ta trực tiếp tua chậm hai chữ “bạn gái” với giọng điệu đầy ẩn ý.

Thật lòng mà nói, tôi vừa xấu hổ vừa sợ hãi.

Trời sinh cậu ta có đôi lông mày và ánh mắt sắc bén, trên trán có một vết sẹo, khuôn mặt hơi lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn qua có chút khó gần, lại có vẻ hung dữ. Mái tóc cắt ngắn nhuộm màu xám khói. Rõ ràng là một thiếu gia phản nghịch.

Tôi bắt đầu đánh trống lảng, song giọng điệu không có chút tự tin nào: "Không phải tôi nói chúng ta không hợp rồi hay sao?"

Thẩm Yến Thời nhướng mày, tùy ý “ồ” một tiếng: "Không hợp sao? Tôi thấy hợp mà."

Tôi không đỏ mặt tiếp tục bịa thêm: "Đối tượng..."

"Đối tượng hẹn hò qua mạng khác?"

Cậu ta trực tiếp cướp câu làm tôi không nói nên lời.

"Tối qua tôi hỏi thăm người ta rồi, anh ta nói anh ta sẵn sàng lùi bước về sau để chúc phúc cho hai chúng ta."

Tôi: ???

Chuyện này làm tôi kinh ngạc một trăm phần, Trần Mục Niên vậy mà lại phản bội tôi?

Tôi nghĩ ra một cách khác: "Tôi đâu có nói rằng "đối tượng hẹn hò qua mạng’ kia của tôi học trường này."

Thẩm Yến Thời lại cười, tiếng cười rất trầm. Lúc sau, cậu lười biếng hỏi: "Được rồi, vậy cậu nói xem cậu ta học trường nào, trường số 1 bên cạnh? Hay là trường số 4?"

Ý cậu ta là, nếu tôi không nói, cậu ta sẽ không để yên.

Hôm qua, tôi mới chỉ nói “Đối tượng hẹn hò qua mạng là học bá.” thôi mà cậu ta đã nghĩ người ta học trường này, rồi đến gặp thẳng mặt người ta.

Nếu bây giờ tôi tùy tiện nói bất kỳ trường nào, cậu ta sẽ đến tận nơi người ta làm rùm beng lên mất.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, yếu ớt hỏi: “Nếu tôi nói cho cậu biết, cậu có đánh cậu ấy nữa không?”

Cậu ta híp mắt cười, "Xã hội hòa bình, sao có thể tùy tiện đánh người."

Có ngu mới tin cậu.

Nhìn cậu bây giờ như thể muốn nói: “Mau nói cho tôi biết là tên nào ngăn cản nhân duyên của ông đây.” thì có

Tôi thận trọng thăm dò: “Hay là tôi giúp cậu tìm ra kẻ đã bán tài khoản của cậu cho tôi nhé?”

Nói xong, tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của cậu, thành công bắt được tia sáng trong mắt cậu, tim tôi chợt run lên.

Nếu đôi mắt có thể giế.t người, tôi nghĩ bây giờ tôi đã là một đám tàn tro.

"Được, thử đi."

Nghe giọng điệu thì là "Cậu dám thử xem."

Nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, trùm trường không hổ là trùm trường, tại hạ phục rồi.

Tôi chỉ có thể ngả bài: "Được rồi, đối tượng hẹn hò qua mạng kia của tôi là Trần Mục Niên."

Như thể nghe được câu trả lời vừa ý, cậu ta thu lại ánh mắt đằng đằng sát khí: "Cho nên, bạn gái?"

Hmmm…

Tôi có thể không nhận được không?

6.

Buổi tối, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, não bộ hoạt động mạnh đến mức tôi có cảm giác như mình đã uống thuốc kí©h thí©ɧ, đầu óc tôi bây giờ chỉ toàn là "Tôi đã trở thành bạn gái của trùm trường."

Tôi gửi tin nhắn cho người đã bán tài khoản của cậu ta cho tôi và nằm đợi hơn một tiếng đồng hồ mà không có hồi âm.

Khi nhìn thấy dòng chữ “Hoạt động cách đây 7 phút trước” hiển thị trên trang chủ của người kia, tôi đã rất tức giận.

Tôi muốn chửi thề !!!!!!!

Cô ta chắc chắn đã đọc được tin nhắn của tôi!

Tôi tức đến đen mặt, lập tức gửi một tin nhắn khác: "Nếu cô không trả lời lại tôi, có tin tôi sẽ tìm hacker, lần theo địa chỉ IP tìm đến tận nhà cô không?"

Tôi thực sự không dọa cô ta, tôi quen hacker thật.

Chưa đầy một phút sau khi gửi tin nhắn, đầu dây bên kia đã trả lời: "Bảo bối, tôi đây.".

Khuôn mặt tươi cười.jpg

Tôi: "Tôi hỏi cô, có phải trước khi cô bán tài khoản cho tôi, cô đã biết danh tính thật của đối tượng hẹn hò qua mạng kia không?"

Cô ta: "Tôi không biết, bảo bối à."

Tôi: "..." "Vậy bây giờ tôi muốn trả hàng, cô có thể bán cho người khác."

Cô ấy: "Bảo bối ơi, hàng ảo không hỗ trợ trả lại đâu ~ Tôi đã nhắc nhở cô rằng “hẹn hò qua mạng rất rủi ro, hãy cẩn thận khi mua hàng” rồi mà. Chính cô là người xem ảnh rồi khen người ta rất đẹp trai, nhất quyết đòi mua đó chứ. "

Tôi……

Mặc dù thế thật... nhưng mà cậu ta là Thẩm Yến Thời, là trùm trường đó mẹ ơi.

Than ôi, đừng nói gì thêm nữa, tất cả đều là do háo sắc hại thân.

Bình tĩnh nhẫn nhịn một chút, sau đó suy nghĩ kĩ lại.

Tôi sai, Trần Mục Niên cũng sai, tôi lấy anh làm bia đỡ đạn, nhưng anh lại nói với người ta rằng nó sẵn sàng lùi bước, chúc phúc cho chúng tôi.

Đúng, tất cả là lỗi của anh ấy!

Nếu anh thừa nhận rằng anh là bạn trai của tôi, tôi không tin Thẩm Yến Thời có thể làm mấy chuyện như đập chậu cướp hoa.

Đúng vậy, nếu tôi và Trần Mục Niên là một đôi, Thẩm Yến Thời sẽ không giành giật bạn gái của người khác, đúng không?

Một ý tưởng táo bạo chợt nảy ra trong đầu tôi.

Nghĩ đến đây, tôi bật dậy khỏi giường, lấy điện thoại gọi cho người bạn hacker của mình.

Nửa giờ sau, người bạn hacker gửi cho tôi một tin nhắn.

Tôi lên diễn đàn kiểm tra độ hot của bài viết, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Tôi hy vọng rằng đương sự còn lại cũng sẽ hài lòng khi đọc bài viết này vào ngày mai.

7.

Ngày hôm sau, tôi giật mình tỉnh giấc.

Tôi ôm trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình và hít một hơi.

Bạn cùng phòng Ninh Manh đang ngồi ở đầu giường, mặt như đang hóng dưa, nhìn thấy tôi tỉnh dậy thì cười toe toét: “Tinh Đại, cậu tỉnh rồi à?”

Nhìn bộ dạng này cô ấy, tôi biết ngay cô ấy muốn làm gì, tôi dụi dụi mắt, tức giận nói: "Được rồi, mình tỉnh rồi, suýt chút nữa thì bị cậu dọa cho tỉnh không nổi đó."

"Aida, không phải là người ta sợ đánh thức cậu hay sao~"

"Vậy nên cậu muốn dọa chế.t mình?"

Ninh Manh áy náy nói: "Người ta chỉ muốn ăn miếng đầu tiên của quả dưa đầu tiên thôi mà~"

Ninh Manh, cô gái vàng trong làng ăn dưa, không kìm được mà lấy điện thoại di động ra cho tôi xem, "Mau nói cho mình biết cậu hẹn hò với học bá khi nào. Còn nữa, cậu có mối quan hệ gì với trùm trường?"

Bài đăng hot nhất trên diễn đàn của trường hiện tại là "Học bá Trần Mục Niên công khai hẹn hò!"

Trên màn hình là bài đăng của Trần Mục Niên, nội dung là: “Không có ý gì khác, chỉ muốn nói là tôi yêu rồi!”

Hình ảnh đi kèm là một bức ảnh chụp chung của tôi và Trần Mục Niên.

Bức ảnh thứ hai và thứ ba đều là ảnh chụp diễn đàn bị hack, tiêu đề của tất cả các bài viết đều biến thành một câu: “Trần Mục Niên yêu rồi!”

Đúng vậy, là tôi làm đó.

Nguyên nhân đơn giản thì là tôi sợ nếu chỉ sử dụng tài khoản của Trần Mục Niên để đăng bài thì sẽ không có mấy ai đọc được, vậy nên tôi đã nghĩ ra cách hack diễn đàn.

Nguyên nhân chủ yếu là do tôi sợ Thẩm Yến Thời sẽ không đọc được.

Chắc chắn bây giờ cậu ta đã biết rồi.

Bởi vì bài đăng hot thứ hai là "Học bá công khai hẹn hò và lời đáp trả của trùm trường."

Tiêu đề của bài đăng hot thứ ba là "Hai nam tranh một nữ, Trần Tinh Đại có gì hấp dẫn?"

Tôi: ???

Tình huống gì vậy trời?

Tôi giật điện thoại, bấm vào bài đăng thứ hai, chưa kịp đọc nội dung đã bấm vào bức ảnh, một tài khoản tên Thẩm Yến Thời bình luận dưới bài viết của Trần Mục Niên: “Chiến đi.”.

Sau đó, Thẩm Yến Thời đăng một bài viết, đó là ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng của cậu ta và Trần Mục Niên, trên đó chỉ có một tin nhắn của cậu ta gửi: "Chủ nhật gặp ở phố ăn vặt hẻm sau, nhớ mang theo nhiều người nữa, kẻo lại nói tôi bắt nạt anh."

Tôi ngây luôn rồi, tại sao diễn biến hoàn toàn khác những gì tôi tưởng tượng thế này?

Kỳ lạ.

Tôi không hiểu nổi hành động của Thẩm Yến Thời.

Không phải là cậu ta thích tôi thật đấy chứ?

Ngay lúc tôi đang thắc mắc, bạn cùng phòng ngủ giường trên đi vào với vẻ mặt thất thần, nhìn thấy tôi liền lạnh lùng nói: “Thẩm Yến Thời đang ở dưới lầu, gọi cậu xuống đó.”

! ! !

Trong đầu tôi như có tiếng sấm đùng đoàng.

Điều quan trọng là cô ấy vẫn chưa nói hết câu.

"Khi mình lên lầu, thấy Trần Mục Niên cũng tới, mình đoán anh ấy cũng tới tìm cậu."

Vừa dứt lời, điện thoại của tôi vang lên, quả nhiên là Trần Mục Niên gọi.

Tôi đơ ra, run rẩy nhấn nút nhận điện thoại.

Trần Mục Niên: "Trần Tinh Đại, anh đang ở dưới lầu ký túc xá, em mau xuống đi."

8.

Tôi lề mà lề mề bước xuống lầu, nhìn thấy dưới hai tán cây cách đó không xa, một người đứng khoanh tay, mắt không ra mắt mũi không ra mũi, lông mày nhăn đến độ đủ để kẹp chế.t một con ruồi.

Người còn lại tựa vào gốc cây như một tên phú nhị đại hào phóng, ung dung nghịch chiếc bật lửa trong tay.

Thấy tôi đi xuống lầu, Thẩm Yến Thời thản nhiên đóng nắp bật lửa suốt lại, nhấc mí lên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Chân tôi hẫng một nhịp, cảm thấy hồi hộp kinh khủng.

Tôi điều chỉnh lại, hít sâu vài hơi, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân: “Đừng sợ, chuyện nhỏ thôi mà.”

Một phút sau, tôi bước từng bước nhỏ đi tới, phút chốc biến thành cô bạn gái yêu kiều, mỏng manh: "Niên Niên~"

Khóe miệng của Trần Mục Niên giật giật, biểu cảm cứng nhắc, như thể muốn nói “Đừng có mà đến đây.”

Khi tôi chạy đến chỗ Trần Mục Niên, muốn ôm ôm anh để cho đáng tin hơn thì Thẩm Yến Thời đã nắm lấy cổ tay tôi kéo qua.

Tôi xoay một vòng, cuối cùng lưng tôi dựa vào gốc cây.

Đầu óc tôi hơi choáng váng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Thẩm Yến Thời nói: “Cậu đi đâu vậy? Đối tượng của cậu đứng bên này cơ mà."

Cậu cúi đầu, nheo mắt nhìn tôi, cà lơ phất phơ nói: "Muốn đội mũ xanh* cho tôi ngay trước mặt tôi à?"

*cắm sừng

Tôi chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu, nói bừa: “Hình như, cậu mới là kẻ thứ ba.”

Thẩm Yến Thời sửng sốt một lúc, sau đó tức đến bật cười, "Được, vậy cậu để kẻ thứ ba này chen chân vào một chút?"

Từ góc độ của tôi, tôi có thể nhìn thấy đường viền hàm và hầu kết đang chuyển động lên xuống của cậu.

Tôi hơi thất thần, nhất thời ngơ ra.

Tôi không tự chủ được nuốt nước miếng, lại nghe thấy tiếng Thẩm Yến Thời khẽ cười.

Tôi ho khan hai cái, đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

"Muốn nhìn thì cứ nhìn, đối tượng của cậu không thể để cậu nhìn một chút được chắc?"

Tôi hơi xấu hổ, mặt tôi đỏ bừng.

"Thẩm Yến Thời, tránh xa cô ấy ra cho tôi."

Trần Mục Niên kéo tôi lại, cảnh báo Thẩm Yến Thời.

Hai người mặt đối mặt, không khí bỗng trở nên căng thẳng, trông hai người này như thể đang ngấm ngầm cạnh tranh nhau.

Rất nhiều người đột nhiên kéo đến, tất cả đều giơ điện thoại ra chụp ảnh chúng tôi, thậm chí có một số cô gái còn phấn khích hơn cả tôi.

Đôi môi Thẩm Yến Thời nhếch lên một nụ cười, cậu ta bước một bước về phía Trần Mục Niên, cất giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo:

"Nếu tôi không thì sao?"

Bầu không khí đã ban căng đến đỉnh điểm. Một cuộc chiến sắp xảy ra.

Tôi cũng bắt đầu trở nên lo lắng.

Khi tôi đang mất cảnh giác, Thẩm Yến Thời đột nhiên kéo tôi qua, đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã có bàn tay cậu đặt lên eo tôi.

Một cảm giác mềm mại ập đến trên môi.

Ấm ấm và mềm mềm, còn có mùi thuốc lá.

Trong vài giây, bầu không khí đông cứng thành băng.

Đám người đang ăn dưa kinh ngạc hô lên.

Tôi mở to mắt đứng đờ người ra, đầu óc rối bời.

Tôi là ai?

Đây là đâu?

Điều gì vừa xảy ra?

...Thẩm Yến Thời hôn tôi?

Giống như chuồn chuồn chạm mặt nước, vừa chạm vào liền rời đi, nhưng lại khiến trái tim tôi lơ lửng giữa không trung, điên cuồng đập loạn.

"Thẩm Yến Thời!"

Đôi mắt của Trần Mục Niên đỏ bừng vì tức giận, anh nắm chặt tay và vung nắm đấm về phía Thẩm Yến Thời.

Cú đấm giáng mạnh vào mặt Thẩm Yến Thời.

Thẩm Yến Thời hẳn là không lường trước điều này, máu từ khóe miệng cậu rỉ ra.

Thẩm Yến Thời đưa liếʍ vết máu ở khóe miệng, nhìn tôi nói: “Có phải cậu nghĩ cậu và anh ta công khai như thế thì tôi sẽ từ bỏ đúng không?"

Tôi cảm thấy tim mình đập "thình thịch".

Cậu ta đoán được người đăng bài viết là tôi.