1
Đó là một ngôi làng nhỏ ở Nam Thành, nằm tại nơi kín đáo nhất trên Trái Đất.
Cố Nam Thành đi ngang qua cửa hàng nhỏ như thường lệ, nhưng lần này anh lại ngoái đầu, nhìn thoáng qua.
Mọi ngày, anh đi qua cửa hàng vô số lần nhưng chưa một lần ghé vào.
Cửa hàng nhỏ này do một đôi vợ chồng già quản lí, diện tích không lớn, đồ được bán chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà những thứ này chỉ là lông gà vỏ tỏi.
Anh đứng ở cửa, lại bị người bên trong đoạt mất hồn.
Trong tiệm có một chiếc giường nhỏ, trên giường có một cô gái trắng như tuyết đang cuộn người ngủ say. Quạt thổi qua khiến tóc cô nhảy múa không ngừng, áo hơi vén lên, để lộ một phần eo mảnh mai, trắng nõn.
Cố Nam Thành chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, con mẹ nó, thật muốn ngủ với cô.
Thực ra, anh cảm thấy loại suy nghĩ này không có gì sai, còn cho rằng đây là phản ứng bình thường mà một người đàn ông nên có.
2
Sau ngày hôm ấy, mỗi lần Cố Nam Thành đi ngang qua cửa hàng đó, anh đều đứng ở cửa, lén nhìn vài cái.
Ôi, dáng người cô thật tuyệt.
Làn da cô thật trắng.
Cô mặc váy thật đẹp.
Thật muốn biết tên của cô.
Khi ấy, Cố Nam Thành đã tự hình dung chính mình là một tên biếи ŧɦái chuyên rình trộm.
Nhưng, anh cũng xứng với cái danh xưng ấy lắm! Vì, anh đâu dám tiến vào tiệm, dù chỉ là một bước.
3
Cố Nam Thành, mày quả là một kẻ hèn nhát.
4
Sau khi hút xong điếu thuốc cuối cùng trên tay, anh quyết định bước vào cửa hàng.
"Xin chào, anh muốn mua gì?"
Hôm nay cô mặc áo hở eo, cảnh xuân đặc biệt hấp dẫn.
Cố Nam Thành nuốt nước bọt: "Lấy một bao thuốc lá."
Cô gái gật đầu, chìa tay ra trước mặt anh.
"Làm gì vậy?"
Động tác rút tiền của Cố Nam Thành dừng lại. Anh nhìn chằm chằm những ngón tay mảnh khảnh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng đang xòe ra trước mặt mình.
"Chứng minh thư, cửa hàng của chúng tôi không bán thuốc lá cho trẻ vị thành niên."
Giọng cô rất êm tai, mềm mại lại ngọt ngào.
Cố Nam Thành bật cười trong vô thức. Anh sống ba mươi năm, lần đầu tiên bị coi là trẻ vị thành niên đấy.
"Tôi rất giống trẻ vị thành niên hả?"
"Không phải à?"
Cố Nam Thành không nói gì, nhẹ nhàng đặt chứng minh thư vào lòng bàn tay cô.
"À, anh đã 30 tuổi rồi, bảo dưỡng thật tốt."
Cô gái kinh ngạc kêu lên, sau đó đưa tay xin lỗi rồi trả lại chứng minh thư cho Cố Nam Thành.
"Cảm ơn lời khen của cô."
Cố Nam Thành lại cười.
5
Kể từ lần đầu tiên bước vào ngày hôm đó, Cố Nam Thành cũng lớn mật hơn rất nhiều.
"Cô gái nhỏ."
"Chào anh, anh muốn mua cái gì?"
Cô từ trên giường ngồi dậy, tai nghe vẫn đeo trên tai.
"Mua thuốc lá."
"Được rồi."
"Lần này không hỏi chứng minh thư của tôi à?"
"Không cần, tôi nhớ anh."
Cô gái bật cười.
Lời này không khác gì câu nói gây kích động nhất mà Cố Nam Thành từng nghe.
Cô nói: "Tôi nhớ anh."
"Tôi thấy cô hình như không phải người ở đây thì phải?" Cố Nam Thành nhận thuốc, tiện thể hỏi một câu.
Cô gái lễ phép tháo một bên tai nghe ra: "Tôi vốn là người ở đây nhưng sau khi đi học liền chuyển đến nơi khác, lần này vì nghỉ hè nên mới trở về."
"Nghỉ hè?"
"Đúng vậy."
"Khi vào năm học thì cô học lớp mấy vậy?"
Tay cô gái khua lung tung: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì khai giảng xong sẽ vào đại học."
"Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao?"
"Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu. Tôi chỉ cần ngồi yên đợi thư thông báo trúng tuyển thôi." Cô nhìn Cố Nam Thành một cách tự tin.
"Cô đang nghe bài gì vậy?" Cố Nam Thành đổi chủ đề.
Cô gái không chê phiền, trả lời: "Before Sunrise."
"Là bài của Lâm Tuấn Kiệt."
"Chú già, chú cũng biết Lâm Tuấn Kiệt sao?"
Cố Nam Thành bị cách xưng hô làm cho nghẹn họng, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô gái, anh đành vui vẻ chấp nhận cách xưng hô ấy.
"Những bài hát của anh ấy rất hay, chú rất thích."
Cô gái như thấy mình gặp được tri âm, cô không ngờ rằng ở ngôi làng nhỏ này lại có một người có khiếu thường thức như vậy.
"Cháu cũng vậy. Cháu siêu thích anh ấy, đã nghe hết nhạc của anh ấy rồi. Gần đây, anh ấy còn ra bài hát mới nữa."
"Thật sao?"
"Chú già, chú muốn nghe không?"
Cô đưa chiếc tai nghe mình đã tháo ra trước mặt Cố Nam Thành.
"Được thôi."
Cố Nam Thành cầm nó nhét vào tai, một giai điệu dễ nghe vang lên từ đó.
Dây tai nghe rất ngắn, họ còn cách nhau một cái quầy thu ngân nên cô gái không thể không nghiêng người về phía Cố Nam Thành.
Cô gái nhắm mắt đắm chìm trong tiếng nhạc. Cô dựa vào quá gần, Cố Nam Thành dường như cảm nhận được mùi hương toả ra từ người cô. Mùi và người rất giống nhau, đều sạch sẽ, đây là hương của thiếu nữ.
Anh gắng gượng.
6
Đêm đó, anh có một giấc mơ. Trong mộng, tất cả đều là về cô gái trong cửa hàng nhỏ.
Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, khung cảnh xung quanh đẹp như được dùng filter.
Anh nhìn kỹ mặt mày của cô gái, cố gắng khảm cô vào tâm trí.
Cố Nam Thành, sa ngã.
7
David Eagleman trong《Sum: Forty Tales from the Afterlives》từng nói:
"Trong cuộc đời, ai cũng sẽ chết ba lần. Lần thứ nhất là khi tim bạn ngừng đập và nhịp thở biến mất. Lần thứ hai là khi bạn được chôn cất. Lần thứ ba là vào thời điểm, một lúc nào đó trong tương lai, tên bạn được xướng lên lần cuối*."
*There are three deaths. The first is when the body ceases to function. The second is when the body is consigned to the grave. The third is that moment, sometime in the future, when your name is spoken for the last time.Bản raw của truyện không dịch lại đoạn này mà viết thêm ý khiến nó dài ra, bọn mình muốn tôn trọng bản gốc nên xin phép edit theo bản gốc của cuốn sách ạ.Giọng nói của cô gái đầy ưu thương, vô hình trung khiến mấy câu nói trên cũng tràn ngập bi thương.
"Cô gái nhỏ, hôm nay còn rất xúc động nha."
"Chú già, chú đã đến rồi? Lần này chú cần gì ạ?"
Cố Nam Thành lắc đầu: "Lần này chú không mua đồ, chỉ tìm cháu tâm sự."
"Được ạ, cháu cũng đang chán."
Cô gái mỉm cười, dời hai chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh Quý Nam Thành ở cửa.
"Cháu tên là gì?"
"Cháu là Lâm Tinh Vãn, Lâm bộ mộc, Tinh trong sao, Vãn trong đêm."
"Tên của cháu rất đẹp."
"Đúng vậy, cháu luôn cảm thấy rằng điều chính xác nhất mà bố mẹ đã làm cho cháu là đặt cho cháu một cái tên có tương lai tươi sáng như vậy."
"Cháu đã từng yêu chưa?" Cố Nam Thành hỏi.
Lâm Tinh Vãn hơi ngượng ngùng, cô lắc đầu: "Chưa từng, một lần cũng chưa. Nhưng cháu rất muốn yêu, đến lúc cháu lên đại học vào tháng sau thì có thể yêu đương rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy hy vọng về một tương tốt đẹp phía trước, Cố Nam Thành động tâm, nhưng anh không đành lòng.
"Lâm Tinh Vãn, em cảm thấy tôi già rồi sao?"
"Nói thật thì, chú không già. Người không biết sẽ nghĩ rằng chú bằng tuổi cháu, đều là đứa nhóc mười chín tuổi."
Cố Nam Thành thực sự trông không giống một người đàn ông 30, anh thường xuyên rèn luyện nên luôn giữ được thân hình cân đối.
"Ha ha ha, cháu định làm gì trong tương lai?"
"Cháu muốn trở thành một vũ công, đứng trên các sân khấu lớn của nhiều quốc gia biểu diễn."
Nói đến đây, cô không nhịn được nhảy múa trước mặt Cố Nam Thành. Dáng người mảnh khảnh, uyển chuyển của cô nhẹ nhàng nhảy múa, ánh mặt trời chói chang, cô lại không sợ ánh nắng, tựa như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.
Nhưng trong mắt Cố Nam Thành, cô chính là báu vật của các vị thần bị đánh rơi xuống nhân gian.
"Còn chú, Cố Nam Thành, chú thì sao, chú muốn làm gì?"
Sau khi hoàn thành động tác cuối cùng, cô quay đầu, hỏi ngược lại.
"Chú muốn..."
Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em.
8
Năm mười chín tuổi, Cố Nam Thành sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng năm ba mươi tuổi, anh sẽ va phải Lâm Tinh Vãn mười chín tuổi luôn ôn hoà, trầm lặng.
9
Công việc kinh doanh của cửa hàng nhanh chóng phất lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tuy không ai nói gì, nhưng trong mắt Cố Nam Thành, anh cảm thấy những người đó có ý đồ xấu.
Lâm Tinh Vãn chẳng lấy làm lạ, vẫn mỉm cười chào đón mọi khách hàng đến cửa hàng mua sắm.
Rất nhanh, cô đã trở thành "cô gái tốt" trong miệng mọi người.
Nhưng tất cả những chuyện này khiến Cố Nam Thành vô cùng khó chịu.
"Có phải là đối với ai cháu cũng cười như vậy không?"
"Cười như thế nào? Là cười như này sao?" Lâm Tinh Vãn cong khoé miệng, nở một nụ cười thật tươi với Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành bị ngọt đến mức mặt già đỏ bừng: "Ừ."
"Đây là phép lịch sự cơ bản. Mẹ cháu nói "duỗi tay không đánh người đang cười", yêu quý người hay cười thì vận khí sẽ ngày một tốt lên."
"Nhưng có người sẽ nảy sinh ý đồ xấu với cháu."
Nói xong, Cố Nam Thành là người chột dạ đầu tiên.
Lâm Tinh Vãn không cho là đúng, cô không để vào tai những lời nói của Cố Nam Thành, ngược lại còn đưa tay ra chọc chọc khuôn mặt đang căng thẳng của anh: "Cố Nam Thành, chú nên cười một cái. Ngày nào mặt mũi cũng căng thẳng, nhìn qua chẳng thân thiện tí nào."
"Cười như thế nào?"
"Như này này. Nâng khoé miệng lên, nhe răng ra, nghĩ về chuyện khiến chú cảm thấy vui vẻ gần đây."
Cố Nam Thành làm theo, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Tốt lắm, nhưng trong mắt chú không có một tia cảm xúc nào cả."
"Có ý gì?"
"Chú có người mình thích không? Thích một ngôi sao cũng được, chỉ cần chú nghĩ đến cô ấy, trong mắt chú sẽ cầm lòng không đậu mang theo tình cảm."
Người mình thích?
Cố Nam Thành theo bản năng nhìn về phía Lâm Tinh Vãn, anh nhìn thẳng vào mắt cô một hồi lâu.
"Tốt lắm, ánh mắt của chú hiện tại đong đầy tình cảm."
"Cảm ơn công dạy dỗ của cô giáo Lâm."
10
"Cố Nam Thành! Cháu đỗ rồi! Cháu đỗ đại học rồi!!!"
Cô liên tục vẫy giấy báo nhập học trên tay về phía Cố Nam Thành. Mặc dù cách nhau rất xa, Cố Nam Thành vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc không thể che giấu được từ cô.
Cố Nam Thành đứng ngây ngốc tại chỗ nửa ngày, sau đó chạy đến chỗ Lâm Tinh Vãn rồi nhấc bổng cô lên.
"Thi đậu rồi! Thật tốt quá!!!"
Anh ôm Lâm Tinh Vãn liên tục xoay tròn, không ngừng hô to, vì cô cao hứng.
"Cố Nam Thành, cháu nói rồi mà, cháu nhất định sẽ thi đậu."
"Ừm, chú luôn tin tưởng cháu."
"Cháu sẽ đến trường đại học mình từng ao ước vào tháng tới. Cố Nam Thành, chú không được gặp cháu nữa rồi."
Cố Nam Thành cười, nói: "Thế giới vốn nhỏ bé, không chừng một ngày nào đó, chúng ta lại gặp lại nhau."
Lâm Tinh Vãn không hề nghi ngờ mà còn rất tin tưởng anh.
"Cố Nam Thành, chú chắc chắn phải tìm được cháu, đến lúc đó cháu nhất định sẽ mời chú xem cháu biểu diễn."
"Được."
11
Cố Nam Thành tôi hồi còn đi học rất thích chuyến xe buýt chạng vạng lúc 6 giờ.
Có âm thanh của tiền xu rơi xuống khe cắm, thỉnh thoảng lại có tiếng "tích, thẻ dành cho người cao tuổi" vang lên.
Thời khắc ấy, mọi người xúm xít vào chung một chuyến xe đông như cá mòi.
Ông lão ngủ gật trên ghế, người đàn ông thầm thì với vợ qua điện thoại rằng mình sẽ sớm về nhà, cậu học sinh cấp ba đang đứng với chiếc tai nghe bị rò âm...
Những con người khác nhau, lại cùng lên một chuyến xe khi mặt trời dần lặn nơi phố thị.
Giống như đã hẹn trước.
Khi ấy, có lẽ là khoảnh khắc mọi người gần nhau nhất.
Vì vậy, tôi rất mong chờ ngày chúng ta sẽ cùng nhau ngồi trên chuyến xe bus kia.
12
Lâm Tinh Vãn, hy vọng rằng một ngày nào đó, em sẽ xuất hiện trên các sân khấu lớn.
Và, chùm ánh sáng trên đầu chỉ rực rỡ vì em.
13
Cố Nam Thành đã quên. Ban đầu, anh chỉ muốn ngủ với Lâm Tinh Vãn.