Quyển 1 - Chương 3: Đế Vương Không Con Nối Dõi (2)

Thanh Thời chỉ nghe thấy hai chữ "hạ chỉ," nàng gần như mở miệng theo bản năng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Ánh mắt của cha Thanh Thời cũng thay đổi, quả nhiên nữ nhi bảo bối của ông là một đứa gan dạ, dám cắt lời Hoàng Thượng nhưng cũng chính vì thế mà ông lại càng thêm bất an.

Với tính tình như của Thanh Thời, ông biết rõ nữ nhi của mình không thể đấu lại nổi trong chốn cung đình.

"Ta... Thần nữ cả gan xin hỏi, hạ chỉ gì vậy?" Bị mọi người nhìn chăm chú, nàng có chút do dự mở lời.

Nàng còn biết là cả gan, mặt cha Thanh Thời tái nhợt. Mẫu thân nàng đứng bên cạnh cũng không kìm nổi, che mặt đầy lo lắng, như thể gia đình họ sắp xong rồi.

Kỳ Cảnh Niên nhướng mày, nhìn nữ tử rõ ràng đang sợ hãi nhưng vẫn dám cứng cỏi dò hỏi, cảm thấy có chút buồn cười, ngoài dự đoán không hề tức giận, ngược lại còn có một cảm giác vui sướиɠ kỳ lạ.

"Nàng nghĩ là chỉ gì?" Giọng nói của người đó pha lẫn chút ý cười. Thanh Thời nghe vậy rụt cổ lại, âm thanh này giống hệt giọng trầm khàn mà nàng đã nghe vào buổi tối hôm đó.

Sắc mặt Thanh Thời lập tức đỏ bừng, nàng há miệng định nói gì nhưng lại không thốt nên lời. Cha nàng thấy nàng im lặng, rụt cổ như rùa đen, nhất thời không biết phải nói gì.

Cha nàng trầm mặc một lúc, rồi nghiêm túc nhìn Kỳ Cảnh Niên: "Bệ hạ, sau này nếu ghét Thanh Thời, xin hãy cho phép đưa nàng về phủ."

Ông thực sự vì nữ nhi bảo bối mà sẵn sàng làm bất cứ điều gì, ngày thường nào dám nói như vậy. Thanh Thời nghe lời này thì bĩu môi, tại sao lại không phải là nàng ghét hắn chứ!

"Hệ thống" lên tiếng: "Ngươi ngốc à, người ta là nam chính, ngươi chỉ là nhân vật phụ."

"... Ồ, biết rồi."

Nam chính thì sao chứ! Nam chính thì có thể kiêu ngạo như vậy sao?

Đúng là hắn có thể.

Khuôn mặt nhỏ xinh của Thanh Thời không giấu nổi vẻ chán nản, nàng cũng đoán được ý chỉ mà Kỳ Cảnh Niên muốn ban xuống là gì.

Nhiệm vụ này người thường nào có thể làm được chứ.

Kỳ Cảnh Niên sắp rời đi, Thanh Thời lại không vui vẻ nổi nàng có cảm giác ngày mai mình sẽ gặp rắc rối.

"Trẫm đi đây."

Kỳ Cảnh Niên dừng lại trước mặt nàng một chút, nàng ngây người đáp một tiếng "ồ," rồi nói thêm: “Vậy, gặp lại?”

"..."

Nàng ngốc nghếch, hắn hiểu.

Lúc Kỳ Cảnh Niên đi có vẻ mặt rất khó coi khó có thể diễn tả. Thanh Thời không hiểu nguyên do nhưng cha nàng mang vẻ mặt đầy tuyệt vọng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con gái của hắn sớm muộn gì cũng sẽ vì tội đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, không coi ai ra gì mà phải chịu hậu quả nặng nề.