Chương 5

11/

Tôi bỗng dưng thấy đau đầu, Lê Hoài liên quan đến quá nhiều lợi ích, đến đạo diễn cũng không dám chọc giận.

Bây giờ lại bảo tôi chăm sóc anh ấy, không phải là trả thù thì là gì?

Tôi chuyển từ diễn viên tuyến 18 thành trợ lý cuộc sống riêng của Lê Hoài. Ngày nào cũng phải xoay quanh anh ấy 24 tiếng.

Đành chịu, không ngờ anh lại có tính cách của cậu ấm. Chẳng hạn như, vừa nói muốn uống trà sữa, mua về rồi lại không muốn uống. Không chỉ trà sữa, anh ấy còn đặt rất nhiều đồ ăn vặt.

Tất nhiên cuối cùng tất cả đều vào bụng tôi.

Để rồi khi anh ấy hồi phục, tôi đã tăng hơn hai cân, khiến cho Ngải Lâm khi gặp tôi lại phải buồn bực không thôi. Kết quả phải chạy thêm năm cây số trên máy chạy mỗi ngày.

Thời gian tôi sống chung với Lê Hoài, tin tức đã bay đến tai Trần Nguyệt Như.

Trần Nguyệt Như vội vã chạy đến.

"Chu Tri Đường, cô nên nhớ mình là ai, trên người cô còn đang mang theo một mạng người."

Tôi không nhịn được mà sửa lại cho cô ấy: "Bố tôi giờ vẫn chưa được thả ra ngoài."

"Cô tránh xa Lê Hoài ra, nghe thấy chưa."

"Nếu cô sợ tôi và Lê Hoài tái hợp, vậy tại sao cô còn muốn tôi đóng vai này?"

Trần Nguyệt Như nhếch mép, nhìn tôi chăm chú một lúc. "Ký ức qua thời gian sẽ ngày càng đẹp hơn, nếu cô cứ không xuất hiện, thì anh ấy sẽ càng khó lòng buông bỏ cô."

"Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không còn khả năng nữa đâu."

Tôi không rảnh để tranh luận với cô ấy về mọi chuyện trong quá khứ, tiếp tục đọc kịch bản của cảnh tiếp theo.

Buổi tối, Lê Hoài gọi điện bảo tôi đến dọn dẹp đồ đạc trong nhà mình một chút.

12/

Khi tôi tới biệt thự, Lê Hoài không có mặt ở đó.

Vào lúc đồ đạc được dọn dẹp đến một nửa, có người bước vào.

Tôi tưởng rằng Lê Hoài đã trở về. Nhưng người đến lại là một người đàn ông xa lạ. Tôi có chút ấn tượng, đây là trợ lý của Lê Hoài, cũng là bạn tốt của anh ấy.

Trợ lý Trương đứng đờ người khi nhìn thấy tôi.

"Lê Hoài, thằng quỷ này thế mà dám kim ốc tàng kiều"

13/

Tôi lập tức phủ nhận ba lần liên tiếp.

Trợ lý Trương hỏi tôi tên gì.

"Chu Tri Đường."

Anh ta kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên.

"Chu Tri Đường! Cô chính là người yêu đầu tiên đã bỏ rơi Lê Hoài, khiến cậu ta nhớ mãi đến bây giờ!"

"Anh đừng khoa trương như thế chứ"

Anh ta tỉnh ngộ nhìn tôi: "Quả nhiên, nghe kể không bằng gặp mặt."

Trợ lý Trương cười ân cần: "Thật tốt quá, cô cuối cùng cũng trở về, không uổng công Lê Hoài tìm cô bấy lâu nay."

"Anh đừng nói đùa". Tôi nói, "Không có chuyện nhớ mãi không quên đâu, khi đó anh ấy ở bên tôi không phải vì tự nguyện, là một phía tôi ép buộc..."

"Làm sao có thể? Lê Hoài chính vì cô mới sáng lập công ty giải trí, cô không biết sao?"

Tôi ngẩn ngơ.

"Lúc học Đại học, cậu ấy muốn sau này học lên cao học đi theo con đường khoa học. Cô cũng biết Lê tổng không thích tiệc tùng và chuyện của giới giải trí. Nhưng sau khi hai người chia tay, cậu ấy bỗng quay đầu tự mình kéo đối tác khởi nghiệp, kiếm được tiền sau đó mở công ty"

"Nói là cô muốn trở thành ngôi sao, cậu ấy muốn làm đá lót đường cho cô..."