Nói xong anh bổ sung: "Anh có thể ngủ một chút."
Hứa Nam Hành cảm thấy vị bác sĩ này hẳn là người khá cởi mở, giọng hắn cũng dễ nghe, không bị khẩu âm Bắc Kinh nặng, nhưng vẫn mang nét lười biếng đặc trưng của người Bắc Kinh khi nói chuyện.
Bác sĩ Phương: "Tôi không sao, hồi học ở trường y chúng tôi có một môn học bắt buộc gọi là "Thức đêm mà không chết"."
Hứa Nam Hành cười, nói: "Môn học thực tế như vậy nên được phổ cập đấy."
Lái xe đường dài vào ban đêm chỉ thấy con đường được chiếu sáng bởi đèn xe, rất dễ mất tập trung, thực sự cần có người nói chuyện cùng.
"Không thể phổ cập được." Phương Thức Du tiếp lời đùa, "Nếu thực sự thức đêm mà gặp chuyện gì thì ít nhất ở trường y còn có thầy cô cứu mạng, các trường đại học khác rủi ro quá cao."
Hứa Nam Hành cười mà không nói gì thêm. Anh cảm thấy Phương Thức Du có hơi lắm mồm, thuộc về kiểu lắm lời trong xương tủy của một số người phương Bắc, mang theo chút dí dỏm.
Thực ra Hứa Nam Hành cũng lắm mồm đấy, nhưng khoảng thời gian này anh quá bực tức rồi.
"Ừ." Hứa Nam Hành đáp một câu tùy tiện.
Khi nãy nhìn vào bằng lái của Phương Thức Du, anh đã thấy ngày sinh của hắn. Hứa Nam Hành năm nay 25 tuổi, Phương Thức Du lớn hơn anh 4 tuổi. Hai người tuổi tác tương đương, cả hai đều có vẻ ngoài phong độ. Có lẽ vì chuyến đi dài, những chuyện phiền phức đã bị bỏ xa lại ở Bắc Kinh, Hứa Nam Hành dần bớt căng thẳng và sẵn lòng trò chuyện với Phương Thức Du.
Hình như Phương Thức Du cảm thấy tiếng "Ừ" của anh nghe uể oải, không biết liệu anh có mệt hay không, nên hắn lại bắt đầu tìm chuyện để nói.
"À đúng rồi, gần đây tôi thấy một câu chuyện vui trên mạng." Phương Thức Du nói, "Là thế này, khi người khác lái xe đường dài, tôi ngồi ghế phụ, tôi không dám chợp mắt chút nào, chăm chú nhìn đường."
"Rồi sao nữa?" Hứa Nam Hành đã hơi khó chịu.
Phương Thức Du: "Cho đến khi tay lái ở trong tay mình, thì mới yên tâm ngủ được một lúc."
Hứa Nam Hành bật cười, Phương Thức Du cũng cười theo, bầu không khí trong xe trở nên hài hòa và nhẹ nhàng, họ dường như đã bước vào trạng thái vui vẻ khi cùng nhau đi đến Lhasa.
Sau đó, Hứa Nam Hành lập tức thu lại nụ cười, giọng lạnh lùng hỏi: "Buồn cười lắm sao?"
"Xin lỗi." Bác sĩ Phương mạnh dạn nhận lỗi.
Hứa Nam Hành thực sự không buồn ngủ, anh cảm thấy rất ổn. Nhưng những chuyện như thế này càng nhấn mạnh, lại giống như người uống say cứ luôn mạnh mồm "Tôi không say", Hứa Nam Hành hiểu điều đó nên không cãi lại.