Chương 2

Đưa cậu ấm đến một nơi non xanh nước biếc để giảng dạy tình nguyện, ra ngoài một năm để làm đẹp hồ sơ, một năm sau trở về vẻ vang, thêm một điểm sáng cho lý lịch, tốt biết bao.

Suốt chặng đường từ Bắc Kinh đến đây, Hứa Nam Hành bực bội đến mức đầu như muốn bốc khói.

Anh cảm thấy nếu như đυ.c một lỗ trên đỉnh đầu mình, thì đó sẽ trở thành ống xả khác của chiếc xe này.

Rất muốn quay đầu lại, túm cổ áo từng thầy cô xấu tính kia để đánh một trận.

Nhưng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Một vài giáo viên thực tập cùng đợt nửa đùa nửa thật trách anh không trung thực, thầy hướng dẫn anh thì an ủi, ở Bắc Kinh này, trên đường phố nếu ném một viên gạch vào đám đông, ít nhất ba trong số mười người bị trúng là mấy cậu ấm cô chiêu, vậy nên anh đừng để bụng.

Hứa Nam Hành cười gượng, không phải anh muốn giấu giếm, chỉ là muốn khiêm tốn một chút, để mọi người cùng làm việc hòa thuận, với cả anh cũng chỉ muốn làm tốt công việc của mình mà thôi.

Trên quốc lộ 109 tuyến đường Bắc Kinh - Lhasa có rất nhiều xe tải lớn, những tài xế này đã rất quen đường, bấm còi inh ỏi và vượt qua anh.

Lái xe được hai tiếng rưỡi, anh xuống xe để hút thuốc.

Lúc đó là mười hai giờ rưỡi đêm, bên lề quốc lộ vẫn còn vài người bán hàng nhỏ lẻ, treo bóng đèn trên máy kéo, bán đồ uống và đồ ăn vặt.

Hứa Nam Hành đi tới hỏi họ xem có bật lửa không, người đàn ông dân tộc Tạng lắc đầu và nói bằng tiếng Hán: “Nếu cậu đến vào ban ngày thì chắc chắn sẽ mua được, ban ngày ở đây đông người.”

Hứa Nam Hành gật đầu, ừ một tiếng.

Anh mua một chai Coca và một lon Red Bull từ người đàn ông đó.

Anh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa đi về phía xe, khó chịu đến mức muốn đá vào lốp xe vài cái.

“Tách.”

Một người đàn ông bật đá lửa, ngọn lửa bùng lên, đưa tới điếu thuốc của anh.

Ngọn lửa màu vàng cam nhấp nhô, trở thành điểm sáng duy nhất trong không gian đen xám này.

Hứa Nam Hành nhận ra sương mù không biết đã tan từ lúc nào, hoặc có thể là anh đã lái xe ra khỏi khu vực sương mù, nơi này còn cách Lhasa 800 cây số.

Bầu không khí trong lành ở vùng cao nguyên khiến bầu trời đêm trở nên rõ ràng hơn.

Dưới ánh Sao Hôm, Hứa Nam Hành thấy được gương mặt duy nhất khiến anh cảm thấy ưa nhìn trong nhiều tháng qua.

Anh ngậm điếu thuốc, nhìn vào mắt người đàn ông này, đưa điếu thuốc vào ngọn lửa.