Chương 18

Giáo viên từ khắp nơi đến vùng Nam Tây Tạng, sau hội nghị, mọi người cũng tản ra, đi đến huyện mình giảng dạy. Hứa Nam Hành cũng vậy, sau khi họp xong, mọi người chụp chung một tấm ảnh, Hứa Nam Hành tiếp tục lái xe đến huyện lỵ.

Rời khỏi Sơn Nam, con đường trở nên khó đi.

Anh lái xe một giờ đồng hồ trên đoạn đường không trải nhựa, bị lắc lư đến mức lục phủ ngũ tạng như bị nấu chung trong một nồi, cuối cùng cũng kịp đến huyện lỵ trước khi mặt trời lặn.

Thế nhưng đến đây chưa phải là xong, giáo viên đón anh nói, trường không ở trong huyện, mà ở làng bên dưới.

Hứa Nam Hành lái xe theo sau xe của giáo viên, lòng đầy chán nản.

Đoạn đường núi hơn hai mươi cây số, anh lái ba tiếng đồng hồ.

Hứa Nam Hành ngẩn ngơ, hơn hai mươi cây số... Nếu là đường nhựa, hai mươi cây số đi xe đạp cũng chỉ mất hai giờ thôi! Hơn nữa, Hứa Nam Hành còn đang lái chiếc G63, vua của dòng xe địa hình, vậy nên có thể tưởng tượng đường núi này khó đi đến mức nào.

Ba giờ sau, cuối cùng anh cũng đã đứng trong sân trường. Trên sân trường chỉ có ba thứ: Thầy giáo đưa anh đến, anh và cột cờ.

Thầy giáo nói, tòa nhà này trước đây là trường tiểu học hy vọng do người khác quyên góp, sau khi những học sinh tiểu học này lên cấp hai, họ đã sửa chữa và biến nó thành trường cấp hai.

Tòa nhà dạy học lúc xem trong ảnh trông cũng khá ổn, được dọn dẹp sạch sẽ, lát gạch, trong kỳ nghỉ hè cũng đã được sơn lại một lần.

"À đúng rồi, tôi là Đạt Ngoã Giang Thố." Thầy giáo đưa tay ra.

Hứa Nam Hành tỉnh lại, bắt tay và nói: "Hứa Nam Hành."

Sau đó, Đạt Ngoã Giang Thố dẫn Hứa Nam Hành đi xem qua khu ký túc xá của giáo viên, nằm ở tầng hai của tòa nhà dạy học, tầng một và tầng ba đều là lớp học. Ở chỗ rẽ của hành lang là nhà vệ sinh và phòng lấy nước, trên sân thượng có chỗ để phơi quần áo.

Đạt Ngoã Giang Thố cười, trao đổi thông tin liên lạc với anh và nói: "Anh nghỉ ngơi đi nhé, căng-tin của trường chưa mở cửa, nhưng trong làng có chỗ bán đồ ăn."

"Cảm ơn." Hứa Nam Hành nói, "Tôi sẽ đi vào làng xem sao."

Anh cùng Đạt Ngoã Giang Thố đi xuống tầng, chiếc xe của Hứa Nam Hành đỗ trong sân trường trông rất lớn. Anh thở ra một hơi, nhắc nhở bản thân đã quyết định rồi, dù môi trường thế nào cũng phải chấp nhận.

Trường học được bao quanh bởi một hàng rào sắt, sân sau khá ổn, có đường chạy bằng nhựa và sân bóng rổ. Đạt Ngoã Giang Thố dẫn anh ra cổng bên của trường, nói rằng từ đây vào làng gần hơn.