Trong mấy năm nay, ngôi nhà tranh của nàng bị ác quan san bằng, nàng lưu lạc đầu đường không có chỗ ở cố định, nên nàng đã quyết định mang theo gia sản ít ỏi còn lại đi tìm người trong lòng của mình ở tiền tuyến. Thời thế khó khăn, chỉ là một nữ tử yếu đuối, nàng chỉ có thể dựa vào ăn trộm, lừa đảo, quỳ xuống cầu xin người khác mới có thể đi đường.
Vòng ngọc không thể đánh mất, đây là tín vật duy nhất của bọn họ giữa biển người mênh mông.
Thấy mấy tên thuộc hạ của mình hợp sức cũng không giành lại được cái vòng kia, tên thương nhân lúc này cũng không quan tâm cái vòng này là của ai, gã chỉ cảm thấy mất mặt, thẹn quá hoá giận, ra lệnh cho đám người xung quanh: "Treo con nhỏ lừa đảo lên đánh cho ta! Cho nó biết chút bài học đi"
Nam Y bị treo trên cành cây khô, quần áo mỏng manh, thân hình gầy gò, như một chiếc lá có thể bị gió thổi bay.
Roi ngựa to bằng cổ tay quất lên người nàng, làm tuyết trên cây khô rơi lả tả. Một vệt máu nở ra trên người Nam Y, nàng hét lên đau đớn, mặt đầy nước mắt nước mũi, nhưng cho dù giọng nói đã vỡ vụn, nàng vẫn không chịu nhượng bộ.
"Vòng tay... không phải ăn cắp..."
Đột nhiên, từ xa vọng lại một tiếng kêu hoảng sợ, hòa lẫn với tiếng gió rít lạnh buốt.
"Quân Kỳ đến rồi --"
Thương nhân vừa nghe lời này liền hoảng hốt, gã bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, tuyệt đối không dám đối mặt trực diện với quân Kỳ, vội vàng ném roi, ôm gói đồ dẫn theo gia đinh bỏ chạy, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Nam Y.
Nam Y thoát khỏi tay thương nhân, nhưng nàng không hề cảm thấy may mắn, nàng biết rơi vào tay người Kỳ, kết cục sẽ chỉ tệ hơn bây giờ gấp trăm lần.
Nhưng nàng bị treo trên cây, chỉ có thể lo lắng vặn vẹo cơ thể, muốn bẻ gãy cành khô.
Tiếng bước chân đang từ xa dần đến gần, là một đội quân Kỳ khoảng chục người.
Cành cây gãy "cạch" một tiếng, Nam Y "bịch" một cái ngã xuống đất. Nàng chịu đựng cơn đau nhức khắp người, cố gắng dùng răng cắn đứt dây thừng trên tay, loạng choạng bò dậy bỏ chạy.
Nhưng xung quanh không ai giúp đỡ, nhà nhà đóng cửa tự thủ, nàng có thể chạy đi đâu chứ?
"Ồ, còn là một nữ tử đấy."
Quân Kỳ cao to cường tráng, bản tính man rợ thô bạo, nhìn Nam Y như con thú hoảng sợ, trong mắt đầy ý đồ trêu chọc, bọn họ trêu đùa nàng như chơi khỉ làm xiếc, cố ý để lại một khe hở cho nàng chạy trốn, rồi lại chặn đường nàng.
Nam Y hoảng loạn chạy bừa, bất cẩn va vào một tên quân Kỳ.
"Lại đây, đừng chạy nữa, để dành chút sức lực ông đây thương nàng."
Đám quân Kỳ cười lớn.
Tên quân Kỳ đó trực tiếp kéo Nam Y ra sau gốc cây.
Lúc này Nam Y chính là thịt cá trên thớt mặc người chém gϊếŧ, nàng nghe thấy tiếng quần áo bị xé toạc, gió lạnh lập tức chui vào da thịt. Trong phút chốc, nàng chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, đầu óc trống rỗng.
Nam Y vừa khóc vừa vùng vẫy lung tung, tay sờ thấy một hòn đá, nàng gần như theo bản năng, cầm hòn đá đập thật mạnh vào đầu tên quân Kỳ.
Tên quân Kỳ bị đập đến choáng váng, loạng choạng lùi lại mấy bước, rồi mềm nhũn ngã xuống đất, máu chảy ra thành vệt lớn ở thái dương. Phía sau cái cây vẫn chưa có ai chú ý, Nam Y nhanh chóng chạy về phía bờ sông.
Nơi này là bến đò hạ lưu sông Khúc Lăng. Sông Khúc Lăng chảy ra từ núi Hổ Quỳ, hai bên bờ sông bao bọc bởi núi non.
Chỉ là gần đây thuyền ô bồng trên sông qua lại ít đi, tuyết đầy trời phủ xuống mặt sông, ép cong cành khô bên bờ, như một tấm lưới dày đặc gần như bọc kín cả vùng non sông này.
Trời gần hoàng hôn, đỉnh núi vẫn không có một tia nắng, bầu không khí xơ xác tiêu điều trắng xóa ấy mơ hồ có xu hướng tối dần, hiện ra một sự tĩnh mịch xám xịt.
Nam Y chạy đến bến đò, mới nhìn thấy một nam tử ngồi bên bờ. Nam tử đầu đội nón lá, tay cầm cần câu ngồi trơ ra đó, bên cạnh đặt một cái sọt cá.
Nam Y lòng nóng như lửa đốt, cũng không suy nghĩ nhiều, hạy thẳng về phía nam tử đó, quỳ ở bên cạnh hắn cầu cứu.
"Công tử, xin hãy cứu ta."
Trên mặt nước gợn sóng lăn tăn, Tạ Khước Sơn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ như không nghe thấy mà nhìn chằm chằm vào phao câu, đợi con cá của hắn cắn câu.