Tùng san sát như biển, điện phủ đầy vảy lân, vô lượng thọ phật.
Đến núi Chung, trước đó đã hẹn các vị biểu tiểu thư sẽ đi ngắm mai. Nhưng đến xế trưa mà các biểu tiểu thư vẫn chưa đến. La Linh Dư trầm ngâm, nếu đã đến chùa Khai Thiện với Lục nhị lang Lục Hiển, thì cũng nên đi bái lạy một lần. Chùa Khai Thiện là một cảnh sắc ở núi Chung, ngày nào cũng có rất nhiều hương khách lui tới, dù là các nữ lang xuất thân danh môn thì khi đến đây cũng sẽ bái lạy. Nhưng nữ lang danh môn khác với dân chúng bình thường, nữ lang xuất thân từ sĩ tộc đến bái phật thắp hương, vung tay chi hết mấy chục hay thậm chí là mấy trăm lượng tiền nhang đèn.
Dĩ nhiên La Linh Dư không giống các nàng —— nàng chỉ có thể vào chùa bái lạy khi các biểu tiểu thư chưa đến.
Chùa Khai Thiện đông như trẩy hội, khách đến nườm nượp. Xe bò không vào chùa mà dừng ở trên đường núi, nữ lang vén rèm xuống xe, nheo mắt quan sát xung quanh. Ở xung quanh, hương khách vào chùa bất giác đồng loạt nghiêng đầu nhìn, các nam lang rướn cổ, mắt dán chặt vào nữ lang xinh đẹp bước từ trên xe xuống. Một lát sau, ở xe bò đằng sau lại có thêm hai lang quân bước xuống, ai ai cũng có khí chất xuất chúng, mà một người trong đó lại có dung mạo khôi ngô, không khác gì người ngọc. Lần này, các nữ lang ra vào chùa cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đến.
La Linh Dư và Lục tam lang vừa xuất hiện, lập tức trước cổng chùa Khai Thiện bị tắc nghẽn.
Nhìn hòa thượng trong chùa đi ra giữ trật tự, khai thông lối đi, chúng người hầu cũng đi lên hỗ trợ, Lục nhị lang Lục Hiển giật giật mí mắt: “…”
Ngày trước hễ ra ngoài, lần nào cũng có rất nhiều người nhìn Lục Quân chằm chặp, riết Lục Hiển cũng quen với chuyện Lục tam lang dễ gây nên náo động. Bây giờ trong nhà lại có thêm một La biểu muội, mà náo động La biểu muội tạo nên cũng không nhỏ hơn so với Lục tam lang chút nào… Chỉ trách Lục Hiển xem nhẹ, chỉ nhớ tam đệ nhà mình bất phàm mà quên mất La biểu muội cũng tuyệt sắc như thế.
Người của Lục gia bị vây bên cạnh nhìn một lúc lâu, sau khi người hầu mở đường, Lục gia Lục nhị lang mới đưa danh thϊếp lên, cầu kiến chủ trì trong chùa: “Ta có một giấc mộng, cầu xin đại sư giải mộng.”
Phật giáo truyền đến từ Tây Vực, vốn không hề có giải mộng hay xem quẻ. Nhưng sau khi vào Trung Nguyên, vì Trung Nguyên cầu tín ngưỡng nên các hòa thượng cũng bắt đầu học dần những chuyện đó. Dựa vào nó, bọn họ mới có thể cầu hương khói, cầu tín đồ. Dần dà về lâu, cao tăng trong miếu đều biết được một hai mánh xem bói.
Người của Lục gia không ai dám đắc tội. Hòa thượng vội vã dẫn Lục nhị lang vào trong gặp đại sư, Lục nhị lang chần chừ nhìn La Linh Dư, không muốn để La Linh Dư đi theo. La Linh Dư thông minh cơ trí, lập tức bày tỏ nàng muốn vào chùa bái phật, không cùng Lục nhị lang đi gặp đại sư. Còn về phần Lục tam lang, lúc xe bị vây quanh, chàng cũng không chịu trách nhiệm, không biết đã đi đâu rồi. Lục nhị lang yên tâm, hẹn với biểu muội sẽ gặp ở cổng chùa rồi đi theo hòa thượng.
Một mình Lục Quân ở trong chùa rất rảnh rỗi.
Né tránh đám đông, chàng đi đến rừng trúc nhỏ ở sân sau chùa Khai Thiện. Suốt hai khắc đi trong rừng trúc, Lục Quân chỉ nghĩ đến chuyện nên đến Hành dương vương phủ thế nào. La Linh Dư hẹn chàng lên núi Chung, thứ nhất chàng từ chối là vì nàng và nhị ca đi với nhau, thứ hai là thời gian, nhưng ngẫm lại núi Chung cũng là một cái cớ rất tốt. Nếu chàng lấy cớ người ở núi Chung, đêm đó thăm dò Hành Dương vương phủ, cẩn thận thêm chút nữa, chắc chắn Hành Dương vương sẽ không nghi ngờ chàng. Chàng muốn xem Hành Dương vương định làm gì, vì sao lại đổ tội thích khách lên đầu chàng.
Muốn đổ tội cho Lục gia, hay là Lưu Thục?
Có lẽ nỗi băn khoăn nghĩ đã lâu, nên đợi tới lúc Lục Quân hoàn hồn thì phát hiện trước mắt sáng rực, một màu xanh biếc trải dài. Chàng đi tới đi lui trong rừng, cuối cùng cũng ra được. Tính thời gian thì đã đến giờ cơm chay xế trưa rồi, người của chùa Khai Thiện giảm đi nhiều, phía nhị ca hẳn cũng đã xong. Lục Quân đi ra khỏi rừng trúc, muốn đi thắp một nén hương trước rồi mới đi tìm Lục nhị lang.
Đúng rồi, bây giờ nhị ca cũng rất lạ, cứ nhìn chàng với ánh mắt đau xót trìu mến… Lục Quân cũng muốn biết nhị biểu ca xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, ban trưa khi mặt trời gay gắt, hương khách trong chùa vắng hẳn đi, Lục Quân đi dưới bóng cây mà không bị ai xúm lại, thoải mái rất nhiều. Chàng đi bừa vào một phật đường, không ngờ vừa mới bước chân qua ngưỡng cửa thì trông thấy nữ lang duyên dáng quỳ trên đệm hương bồ, váy trải dài trên đất, nàng chắp tay khép mắt lại, đầy thành kính mà vẫn rất đẹp.
Lục Quân nhướn cao lông mày: “…”
Trong lòng thấy buồn cười.
Sao chàng lại cứ gặp nàng vậy?
Chùa Khai Thiện rộng lớn như thế, phật đường lại nhiều như vậy, chàng đi đại thôi mà cũng có thể đυ.ng phải La Linh Dư?
Hòa thượng ở cửa đưa một nén hương đến, Lục tam lang nhận lấy. Trong sảnh chỉ có một đệm hương bồ, La Linh Dư đang dùng nên Lục Quân đứng chờ, không đi vào. Chàng chờ bên ngoài, hòa thượng cười nói với chàng: “Nữ bồ tát này đến cùng lang quân đúng không? Lạ thật đấy. Nữ bồ tát đã bái lạy rất nhiều điện rồi, nhưng lại không chịu mua hương, chỉ nói có lòng ắt linh.”
Lục Quân nổi hứng thú: “Ồ? Đó là biểu muội của ta. Nàng không chịu mua hương à?”
Hương có ba loại thượng trung hạ, dân chúng bình thường mua hương thì đều là hương loại hạ. Nhưng con cháu sĩ tộc đến thì trong chùa sẽ dâng thẳng hương thượng hạng cho các lang quân nữ lang dùng. Nhiều năm thế rồi, không một ai dị nghị trước quy củ này cả. Hòa thượng đang nói chuyện với Lục tam lang đã ở trong chùa Khai Thiện hai mươi ba mươi năm, nhưng lần đầu tiên y gặp một nữ lang có tướng mạo như La Linh Dư, cũng lần đầu tiên thấy nữ lang danh môn bái phật mà không thắp hương. Hòa thượng vốn còn đoán vì sao nữ lang đó không mua hương, liệu có phải giả làm quý nữ, thật ra rất nghèo khó không… Nhưng nhìn sang Lục tam lang, Lục tam lang lại nói đó là biểu muội của chàng, hòa thượng lập tức bỏ ý nghĩ đó đi.
Biểu tiểu thư Lục gia ở Kiến Nghiệp mà lại không trả nổi tiền hương? Tuyệt đối không thể.
Hòa thượng khen: “Xem ra nữ bồ tát là người tin phật. Người bình thường khi lạy Bồ tát đều dùng hương thắp, còn người theo phật sẽ dùng tâm thắp hương. Có lòng sẽ linh, ắt hẳn nữ bồ tát đây là người thuộc vế sau.”
Ánh mắt Lục Quân sâu thẳm, nhìn đến mức hòa thượng không bịa được thêm chuyện. Lục Quân cảm thấy hòa thượng này đúng là nực cười: Người thuộc vế sau? Có lòng ắt linh? Đùa hả, La biểu muội của chàng là loại người đó sao?
Có điều chàng cũng nghi ngờ.
Chàng muốn xem rốt cuộc La Linh Dư đang giở trò gì.
Lục Quân đưa tay lên mép “suỵt” một tiếng, nói nhỏ: “Ta vào trong xem sao.”
Đã là người một nhà thì hòa thượng cũng không ngăn cản, vội vã mời Lục tam lang vào. Dù là phật môn thanh tịnh thì cũng phải lấy lòng Lục gia. Lục Quân nhẹ nhàng bước vào, dùng tay áo che hương trong tay mình, không để hơi khói làm La Linh Dư phát hiện. Chàng chậm rãi đi đến, đứng sau lưng La Linh Dư.
Nữ lang quỳ trên đệm hương bồ không hay phát hiện, nhắm hai mắt, miệng lẩm bẩm: “Xin bồ tát phù hộ độ trì cho cha mẹ con, một nhà La thị ở Nhĩ Dương được bình an dưới âm phủ. Xin Bồ tát chuyển lời giùm con, tín nữ Linh Dư sống ở Lục gia rất tốt, xin bọn họ đừng lo lắng cho tín nữ. Nhưng ở Lục gia người đông mắt nhiều, năm nay tín nữ ở Lục gia nên không thể thờ cúng người quá cố, xin cha mẹ đừng tính toán với con, đừng trách tội con gái. Đợi con gái gả đi, nhất định sẽ đưa bài vị của cha mẹ vào nhà, mỗi năm làm đại tế, tuyệt đối không nuốt lời.”
Lục Quân ngẩn người, cúi đầu nhìn nữ lang quỳ phía trước cách mười tấc.
Chàng lẳng lặng nhìn đỉnh đầu nàng, nghe nàng nhỏ nhẹ dịu dàng khấn cầu như gió xuân. Phật đường thanh tịnh, giọng nàng lại rất nhỏ, nếu không phải chàng đang đứng sau lưng nàng thì chắc chắn sẽ không nghe thấy. Thế nên lời nàng nói không phải giả, không phải nói cho người ngoài nghe.
Nàng đang nhớ cha mẹ… Trong mắt Lục Quân toát lên vẻ thương xót, nhớ lại La Linh Dư cũng chỉ mới mười bốn tuổi, đã phải sống nhờ lại còn dẫn theo một muội muội còn rất nhỏ.
Lục Quân vừa thấy thương cảm thì nghe thấy tiếp lời cầu khấn của La Linh Dư: “Xin Bồ tát chọn giúp tín nữ một phu quân tốt. Phải quyền cao chức trọng, có tài có thế, còn phải tuấn tú dễ nhìn, khí chất tốt, tài học rộng. Tín nữ muốn gả cho lang quân như vậy, nhất định Bồ tát phải chọn lựa cho con. Tín nữ muốn làm một cánh hoa chùm gửi, không cần phải nghĩ nhiều, không cần phải làm gì, mỗi ngày chỉ cần xoay quanh phu quân, rồi phu quân sẽ dùng mọi cách yêu thương chiều chuộng tín nữ.”
Lục Quân: “…”
Lại là xuất giá!
Rốt cuộc nàng ta muốn xuất giá đến đâu hả!
La Linh Dư nói tiếp: “Bây giờ trong túi tín nữ đang kẹt, không thể quyên tiền mua nhang đèn cho Bồ tát. Nhưng Bồ tát yên tâm, chỉ cần Bồ tát chọn giúp tín nữ một phu quân tốt, đợi tín nữ được xuất giá như mong muốn thì sẽ lại đến tạ lễ, lúc đó sẽ có tiền…”
Sau lưng truyền đến giọng nam không lạnh không nóng, tràn đầy nghi ngờ: “Vậy muội đến tạ lễ là dùng tiền của nhà chồng muội, lấy tiền của người khác thì sao có thể nói là lòng thành của muội được?”
La Linh Dư: “…!”
Âm thanh rất quen tai, giọng điệu cũng quen nốt… Tóc gáy nàng dựng đứng, giật mình sợ hãi, hét một tiếng nhảy bật lên đứng dậy, hốt hoảng xoay người lại, vô cùng cảnh giác nhìn lang quân bất thình lình xuất hiện ở phía sau. Nàng vẫn chưa thả lỏng, tầm mắt xuyên qua Lục Quân nhìn về phía sau… Lục Quân nhếch môi, “Đừng nhìn nữa, nhị ca ta không đến, chỉ có một mình ta thôi.”
La Linh Dư: “…”
Nàng đỏ mặt: “Huynh nói gì thế! Không phải muội đang nhìn xem có nhị biểu ca không.”
Lục Quân giễu cợt nhìn nàng: Lừa ai đấy hả. Muội dám nói không phải muội sợ nhị ca ta biết bộ mặt thật của mình, thất vọng về mình đi?
La Linh Dư càng giận càng đỏ mặt: “Biểu ca, sao huynh có thể nghe lén muội cầu khán được? Muội nói với Bồ tát mà cũng bị huynh nghe lén, coi chừng bị nghiệp báo.”
Lục Quân: “Ta có gì mà bị nghiệp báo hả? Muội đấy, đúng là biết điều nhỉ, chạy đến lạy Bồ tát chọn phu quân cho muội, còn muốn làm nhành hoa chùm gửi… Hoa chùm gửi cơ đấy!”
La Linh Dư cứng mặt, trợn mắt lên với chàng: Liên quan gì đến huynh? Muội thích làm hoa chùm gửi đấy thì sao?
Lục Quân bước lên trước, La Linh Dư cẩn thận lùi về phía sau. Hai người cứ tiến lùi như thế, lập tức không khí trong phật đường thay đổi hẳn. Chặn La Linh Dư trước bàn thờ phật, ép nàng cầm nén hương trong tay mình, Lục Quân cúi đầu cười khẽ: “Muội bái phật mà không thắp hương, tính lừa ai đấy?”
“Không liên quan tới huynh! Cũng đâu phải muội muốn gả cho huynh!”
Bồ tát ơi, ngài mở mắt ra mà xem, trả lại cho con một Tầm Mai cư sĩ thanh cao rồi đưa Lục tam lang lưu manh hay đùa giỡn này đi đi… Tai La Linh Dư ngứa ngáy, vô cùng xấu hổ đẩy chàng ra. Lần này Lục Quân đã đề phòng nên không bị nàng đẩy ra. Chàng vẫn đứng yên trước mặt nàng, tiếp tục như cười như không nhìn nàng: “Còn về chuyện muốn làm hoa chùm gửi…”
Thay vì dày vò nàng thì có thể để nàng được yên không?
“La muội muội, tốt nhất muội nên tuyệt vọng đi. Cả đời này đừng mơ tưởng cao xa.”
La Linh Dư: “Này!”
Nàng ngẩng đầu lên, chợt thấy Lục tam lang hờ hững cụp mắt nhìn mình: “Cầu phật không bằng cầu ta… La muội muội, sau này muội xuất giá gả cho ai, nói không chừng phải cám ơn ta đấy.”
La Linh Dư trừng mắt, nhìn gương mặt sạch sẽ lạnh lùng của chàng, Lục Quân đang nháy mắt với nàng, nở nụ cười chế giễu. Nhất thời nàng không biết Lục Quân có ý gì, thì lúc này chàng đã cười lớn xoay người lại đi ra khỏi phật đường. Còn nàng muội muội La gia muốn làm hoa chùm gửi ở sau lưng lại dậm chân, tức mà không làm được gì, cũng không biết có nên đuổi theo không ——
Ai mà không có lý tưởng hả? Muốn làm hoa chùm gửi thì có gì sao?! Đúng là đồ lắm mồm, đáng ghét!
La Linh Dư ngẩn ngơ một lúc lâu, lòng không yên nổi, lúc bái phật là cứ nghĩ đến gương mặt của Lục Quân. Lục căn nàng không tịnh, mặt đỏ đến tận mang tai, quả thật không bái lạy nổi nữa, đành uể oái cắm hương Lục Quân đưa vào lư, rồi ra ngoài tìm Lục nhị lang. Lúc thấy Lục nhị lang, Lục nhị lang cũng hồn xiêu phách lạc, bởi vì hắn không nhận được lời giải đáp hài lòng về vấn đề khó khăn của mình.
Thế nhưng giữa trưa ấy lại là lần cuối cùng La Linh Dư thấy Lục Quân trong vòng hai ngày tới. Bởi vì có hẹn với các biểu tiểu thư, tất nhiên phải đến nơi hẹn, nên La Linh Dư tìm Lục Quân, muốn ép chàng giữ kín bí mật nàng muốn xuất giá đến phát điên, nhưng lại không tìm được Lục Quân đâu. La Linh Dư và Lục nhị lang trố mắt nhìn nhau, đều hoang mang không biết Lục tam lang đi đâu. Lục nhị lang đành an ủi nàng: “Tam đệ không thích vui chơi tiệc tùng, có lẽ lên núi đi chỗ khác chơi chăng? Đừng đợi đệ ấy nữa.”
La Linh Dư buồn rầu, miễn cưỡng đáp lại.
Ngay đêm đó, cuối cùng La Linh Dư và các biểu tiểu thư cũng thấy, tại Hành Dương vương phủ trong thành Kiến Nghiệp lại xảy ra gϊếŧ chóc khắp nơi. Lục Quân mặc y phục dạ hành, đội mũ lá che mặt. Chàng đứng trong Hành Dương vương phủ, tay bắt một người, lạnh lùng nhìn hộ vệ bốn phía!