Cặp song sinh nam nữ chạy quá nhanh, Cẩm Nguyệt dẫn theo thị nữ vội vã đuổi theo, vừa đến cửa viện thì thấy tỷ đệ hai người đã va phải bốn người lớn. Cẩm Nguyệt liếc nhìn lang quân nhà mình, Lục tam lang sầm mặt khiến nàng ta nơm nớp sợ hãi. Dưới ánh mắt ra hiệu của Cẩm Nguyệt, các thị nữ lặng lẽ lui xuống, không dám đυ.ng mặt Lục tam lang.
Lưu Thục phát hiện Lục Quân có vẻ lạ, nhìn chàng thắc mắc hỏi: “Tam lang?”
La Linh Dư kéo tay áo Lục Quân, nhắc nhở chàng: “Tuyết Thần ca ca, Tuyết Thần ca ca…”
Làm người nên biết tiết chế chút, chàng không thể nổi giận vào lúc này được.
Được nữ lang kéo tay áo nhắc nhở, Lục Quân mới miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng. Rốt cuộc cặp song sinh cũng lờ mờ ý thức được phụ thân đang nổi nóng, Lục Tư Đào lặng lẽ giương mắt mẫu thân, tràn đầy nghi hoặc; Lục Tư Vịnh thì cẩn thận buông bàn tay ôm bắp đùi phụ thân ra, lùi về phía sau.
Lục Tư Vịnh ngờ vực gọi: “Phụ thân?”
Lục Quân hít sâu một hơi. Chàng nhắm mắt. Chàng có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể chuyện trò vui vẻ với vợ chồng Lưu Thục; nhưng, nhưng…
Chàng cúi đầu hỏi Lục Tư Đào, giọng bình tĩnh đến mức không nhận ra cảm xúc: “Ai dạy con ăn mặc như thế?”
Lục Tư Đào ngơ ngác: “Là tỷ tỷ dạy con… Có gì không đúng ạ?”
Lục Quân xoay sang Lục Tư Vịnh, xưa nay chàng luôn hòa nhã với con gái, e rằng đây là lần đầu tiên nổi giận với cô bé: “Lục Tư Vịnh, chép phạt gia quy một trăm lần cho ta! Chưa viết xong thì không được phép ra ngoài!”
Lục Tư Vịnh: “…!”
Cô bé lớn tiếng gào to: “Vì sao!”
Lục Quân lạnh giọng đáp: “Phạt con là vì con có lỗi, con dạy hư đệ đệ. Bạn của ta còn đang nhìn, con muốn ta phạt con trước mặt mọi người hả?”
Lục Tư Vịnh: “…”
Cô bé không tin nổi, không hiểu vì sao mình giúp đệ đệ mà phụ thân lại tức giận như thế. Lục Tư Vịnh lớn thế rồi, được tất cả mọi người cưng chiều yêu thương, ngày trước khi trêu đệ đệ cũng không thấy phụ thân mắng mỏ, nhưng vì sao cô bé giúp đệ đệ thì phụ thân lại quay sang trách cứ? Cô gái bé nhỏ chưa chịu ấm ức lần nào nay hai mắt đỏ lên, lệ đong đầy trong mắt. Cô bé chớp mắt, nước mắt rơi xuống.
Lục Tư Vịnh trừng mắt với phụ thân, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm trái lời, nghẹn ngào nức nở, cô bé vừa giơ tay lau nước mắt vừa xoay đầu bỏ chạy.
Lục Tư Đào đứng tại chỗ khϊếp sợ: “…”
Cậu cũng như tỷ tỷ, không biết vì sao chuyện lại thành ra như thế.
Bầu không khí trở nên tù đọng, cuối cùng vẫn là La nữ lang xinh đẹp cười khẽ, gọi thị nữ Cẩm Nguyệt đang đứng ngoài hành lang ngó dáo dác không dám tới gần: “Mau lại đây, dẫn Tư Đào đi thay quần áo đi. Tiểu quân tử phong độ như Tư Đào, sao có thể học người khác làm mình mất mặt được?”
La Linh Dư nháy mắt với con trai.
Lục Tư Đào mơ hồ nhận ra vì sao phụ thân lại nổi giận.
Mời hoàng đế bệ hạ đến nhà làm khách, kết quả là Lục Tư Vịnh khóc sướt mướt đi viết chữ, Lục Tư Đào cũng không biết nên làm gì. Chu Dương Linh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tặng quà cho cặp song sinh, coi như an ủi hai đứa bé. Nhưng hai đứa bé không hề vui chút nào.
Lục Tư Vịnh: “Con giúp đệ đệ vui, vì sao phải phạt con?”
Lục Tư Đào: “Con thích gì là chuyện của con, vì sao phải phạt tỷ tỷ?”
Chu Dương Linh thở dài, nghĩ hai đứa con của La muội muội đúng là cứng đầu mạnh miệng.
May mà La Linh Dư là người khéo léo, rất biết tiếp đãi. Sau khi vợ chồng Lưu Thục rời đi, La Linh Dư sai thị nữ cầm đèn l*иg, đến phòng thăm hai đứa bé. Tới lúc trở về phòng ngủ, La Linh Dư đặt đèn l*иg ở ngoài, uyển chuyển đi vòng qua bình phong bước vào trong phòng.
Trong phòng tối đen như mực, không thắp đèn. Nàng bèn thắp đèn lên, vừa xoay đầu lại thì thấy Lục Quân đang im lặng ngồi dựa trên giường, chân co chân duỗi, tay đặt lên đầu gối. Chàng xuất thần như thế đã lâu, không nói lời gì. La Linh Dư vỗ ngực hai cái, sẵng giọng: “Vì sao không thắp đèn? Huynh hù chết muội rồi.”
Lục Quân hỏi: “Hai đứa vẫn ổn chứ?”
La Linh Dư mỉm cười, ngồi xuống mép giường, dựa lưng vào chân Lục Quân. Nàng nghịch ngợm nói: “Sao huynh không tự đi xem con có ổn không? Muội không phải là ống loa của huynh.”
Lục Quân: “…”
Dù trong lòng đang buồn, nhưng lúc này vẫn bị nàng chọc cười. Lục Quân thở dài, giơ tay dí trán nàng, “Muội đấy!”
La Linh Dư mỉm cười, thấy chàng cười nàng mới yên tâm. Vậy là nữ lang giang tay ôm lấy bên chân co lên của chàng, nghiêng vai cụp mắt nhìn gương mặt như tuyết ngọc của chàng. La Linh Dư không hiểu: “Chỉ là hai đứa bé không hiểu chuyện nghịch ngợm thôi mà, Tư Đào cũng chỉ giả gái chứ có làm gì đâu. Không phải Tuyết Thần ca ca cũng… Được rồi, huynh đừng trừng mắt nữa, muội không nói là được chứ gì. Có điều muội chỉ không hiểu, vì sao ca ca lại mất hứng như thế?”
Lục Quân im lặng một lúc.
Chàng chấn chỉnh lại cảm xúc rối loạn, chậm rãi nói: “Ta vốn thích con gái, nhưng vẫn luôn biểu hiện là coi hai đứa như nhau, tự thấy mình đã cố hết sức. Nhà ta luôn như thế với nữ lang, ta và các huynh đệ trong nhà cũng bị đối xử như vậy. Cho nên khi trong nhà thiên vị Tư Vịnh, ta cũng không để ý. Nhưng tối nay… Ta chợt ý thức được một điều, Tư Vịnh và Tư Đào không giống bọn ta thời đó, Tư Vịnh và Tư Đào là sinh đôi, quan hệ giữa hai đứa hai đứa thân thiết hơn bọn ta hồi nhỏ.”
“Hồi ta còn bé, trong nhà ai cũng thích đại tỷ nhất. Ta, nhị ca và các huynh đệ khác thường bị yêu cầu phải nhường nhịn đại tỷ… Cũng cảm thấy không vui, nhưng không cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì mọi chuyện vẫn luôn là như thế mà. Nhưng quan hệ giữa ta và đại tỷ không thân thiết, sau khi tỷ ấy thành thân, bọn ta còn mơ hồ thở phào. Nghĩ lại thì, trong lòng cũng có oán giận. Còn với Tư Vịnh và Tư Đào, những vấn đề này còn tệ hại hơn. Tỷ đệ hai đứa ngày ngày cùng ăn cùng ở, tất thảy đặt ở trong mắt… Người lớn có khuynh hướng thích Tư Vịnh hơn, trong mắt Tư Đào, khéo có khi thằng bé cũng cảm thấy đau lòng. Hai đứa nó là sinh đôi, quan hệ thân thiết hơn so với những cặp tỷ đệ bình thường, cũng nhảy cảm hơn nhiều. Chính vì thế nên Tư Đào mới nghe lời Tư Vịnh, giả gái lấy lòng người lớn… Con nó cũng biết người lớn trong nhà thích Tư Vịnh, không chú ý đến mình.”
Lục Quân cười giễu: “Từ trước đến nay ta luôn tự phụ, luôn xem nhẹ những chuyện này. Đến tối nay mới phát hiện ra tai họa ngầm.”
La Linh Dư ngẩn ngơ, trầm ngâm suy nghĩ. Nàng chưa từng nghĩ sâu xa như thế, chỉ vì thật ra nàng cũng thiên vị.
Rồi nàng cười lắc lắc chân chàng, lấy lòng chàng: “Ca ca cần gì phải tự trách như thế? Có thể phát hiện ra vấn đề cũng tốt mà. Muội tin phu quân có thể xử lý tốt những chuyện này.”
Lục Quân thở dài: “Nói thì dễ lắm. Ở trong viện mình, chúng ta có thể miễn cưỡng ràng buộc, nhưng bước ra khỏi cửa viện, trưởng bối đâu dễ thay đổi cách nghĩ chỉ vì ta nói? Ngay đến ta hồi nhỏ hay bị tỷ tỷ bắt nạt, nhưng đến khi lớn lên, chính ta vẫn thích con gái hơn. Nhà chúng ta, nữ lang thật sự rất ít, cho nên rất được coi trọng.”
La Linh Dư nói tiếp: “Muội tin ca ca mà. Lần đầu tiên ca ca làm phụ thân, làm gì có ai sinh ra đã là phụ thân đâu?”
Đôi mắt Lục Quân mỉm cười, chàng đưa tay véo nhẹ mũi nàng day day. Lục Quân cười nói: “Sao bây giờ miệng Dư Nhi muội muội ngọt thế? Ngày nào cũng khen ta.”
Gương mặt La Linh Dư ngậm ý xuân lấp lánh: “Đương nhiên là do ca ca chỉ dạy giỏi đó.”
Miệng nàng như thoa mật, Lục Quân nở ruột nở gan, bất giác duỗi tay kéo nàng vào lòng. Chàng cúi đầu hôn sâu nàng. Hơi thở lúc mạnh lục nhẹ, mυ"ŧ cánh môi liên tục. Mặt gần kề nhau tình sâu ý nặng. Chàng thả lỏng tay đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng xoa lên, cơ thể nàng lập tức mềm oặt trong lòng chàng.
Nữ lang thở hổn hển nằm trên vai chàng: thủ đoạn này của Lục Quân!
Lục Quân giọng khàn khàn, mỉm cười khen nàng: “Bây giờ muội muội ngày càng giỏi ra đấy. Lúc trước khi hai ta mới thành thân, muội muội còn tính toán chi li. Còn bây giờ ta thấy muội muội đã phóng khoáng hơn nhiều rồi. Tam thiếu phu nhân gả đúng người rồi đấy, ngay đến tính nết cũng được sửa lại. Bây giờ ta không nói lại muội muội nữa rồi. Giỏi lắm, rất thần kỳ!”
La Linh Dư phì cười thành tiếng. Lục Quân nửa thật nửa giả khen nàng, trong lòng nàng rất hưởng thụ.
Sinh hoạt thường ngày ảnh hưởng rất nhiều đến chúng ta. Ngày trước tính nàng hẹp hòi, nhưng không thể không hẹp hòi; bây giờ phóng khoáng là vì đãi ngộ của cuộc sống, không cần phải phiền não. Được gả cho lang quân mình yêu mến, lang quân còn chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng. Chàng thân thiện như thế, lại có thể cho nàng cuộc sống nàng thích. Ngày thường ở bên Lục Quân, bị chàng ảnh hưởng, nên dần dà nàng cũng có thể trở thành kiểu người như ngày xưa mình muốn.
Thế là La Linh Dư lại khen: “Muội cũng cảm thấy mình rất giỏi. Nhưng muội thấy giỏi nhất chính là năm xưa có thể kìm nén, đợi được đến lúc Tuyết Thần ca ca cưới muội. Đó mới là chuyện muội đắc ý nhất.”
Thế là Lục Quân lại càng yêu nàng hơn.
Giữa vợ chồng với nhau, luôn tâng bốc thổi phồng lẫn nhau thực sự rất có ích cho chuyện tình cảm. Hai người lúc này đúng là như thế, Lục Quân có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời nói dễ nghe ngả ngớn với La Linh Dư; La Linh Dư lại thích tán tụng người ta, ngày ngày đối mặt với Lục Quân, luôn không kìm được mà khen chàng tốt như thế nào.
Trong đêm đó, tâm trạng buồn bã
của Lục Quân đã được La Linh Dư vỗ về. Chàng cười cười ôm lấy thê tử, lăn một vòng trên giường, vuốt ve với nàng một lúc. Gò má nữ lang đỏ bừng, như hoa nở trong tiết tháng Ba. Hơi thở của nàng dần đứt quãng, không ngờ đúng lúc này, Lục Quân lại đột ngột ngẩng đầu lên khỏi ngực nàng, cười nói: “Chúng ta nên đi xem con thế nào đi đã.”
La Linh Dư: “…”
Nàng hừ một tiếng, đập lên vai chàng.
Lục Quân nén cười: “Đánh ta làm gì, không lẽ muội muội bất mãn vì chưa thỏa mãn?”
La Linh Dư: “… Huynh là đồ xấu xa! Cũng không biết ai mới là người khó chịu.”
Hai vợ chồng trêu đùa nhau một phen, nhưng cũng không dây dưa lâu. Sau khi thay y phục, không làm phiền thị nữ, bọn họ xách đèn l*иg đi ra ngoài, đến thăm con trai con gái. Vì Lục Quân lo cho Lục Tư Đào nhất nên đến phòng của con trai trước. Xưa nay Lục Quân không bó buộc con trai, không ngờ đến nơi lại không thấy con ở trong phòng.
Lục Quân nhướn mày.
Lục Quân và La Linh Dư lại cùng đi xem Lục Tư Vịnh bị phạt viết chữ như thế nào rồi. Lần này, cách bóng trúc xanh, khung cửa mở toang, hai vợ chồng đứng trong rừng trúc nhỏ, thấy Lục Tư Đào vốn không nên xuất hiện ở đây lại đang lén lút trèo vào phòng tỷ tỷ qua cửa sổ.
La Linh Dư ngạc nhiên, con trai nàng nhanh nhẹn thật đấy.
Lục Tư Vịnh nằm bò trên bàn viết chữ, càng viết càng buồn thiu. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, chợt nghe thấy có người gõ cửa sổ, âm thanh chế giễu vang lên trên đỉnh đầu: “Tỷ khóc cơ à! Không có ai mà tỷ còn khóc, làm bộ làm tịch cho ai nhìn hả?”
Lục Tư Vịnh ngẩng đầu lên, trông thấy đệ đệ nhảy qua cửa sổ đi vào. Cô bé ngạc nhiên mở to mắt, trong mắt ngấn lệ, nước mắt vẫn rơi tí tách. Thật sự rất có dáng vẻ của tiểu mỹ nhân, tròng mắt ươn ướt, cánh môi đỏ thắm như hoa. Cô bé còn nhỏ mà đã có thể khiến người ta yêu chiều. Người lớn mà thấy cô bé xinh đẹp như thế thì sẽ càng thiên vị hơn. Nhưng rất đáng tiếc, đệ đệ Lục Tư Đào của cô bé chưa bao giờ bị bộ dạng này của cô bé lừa.
Lục Tư Đào vừa khinh bỉ lại phê phán tỷ tỷ một hồi, lúc tỷ tỷ tức giận nhảy lên đánh cậu, cậu lập tức ghé đầu tới, nhìn chữ viết của cô bé, càng thêm chế giễu: “Lục Tư Vịnh, tỷ luyện chữ như thế đấy hả? Xấu quá.”
Lục Tư Vịnh tức tới mức vành mắt đỏ lên: “Đệ đệ đệ!”
Cô bé bị đâm trúng tim đen, nếu không có Lục Tư Đào thì tiến độ luyện chữ của cô bé cũng được coi là ưu tú rồi. Có điều đệ đệ của cô bé lại không khác gì yêu quái, viết chữ đọc sách đều giỏi hơn cô bé, làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn cô bé nhiều.
Hai mắt Lục Tư Vịnh càng đỏ thẫm.
Buổi tối cô bé giúp cậu như thế mà lại bị phụ thân trách phạt; cậu không an ủi cô bé thì thôi, lại còn chạy đến cười nhạo cô bé viết chữ xấu.
Cuộc sống này… khó khăn quá!
Lục Tư Vịnh nức nở, quẳng bút đi không viết nữa, nằm lên bàn khóc òa lên. Cô bé khóc tức tưởi thở không nổi, lời nói ra cũng mơ hồ: “Tỷ không bằng đệ đấy được chưa? Đệ lợi hại nhất, cái gì cũng lợi hại! Mọi người đều nói đệ giống hệt phụ thân hồi nhỏ, đệ vui lắm đúng không? Tỷ tốt bụng giúp đệ, phụ thân lại còn mắng tỷ… Lục Tư Đào, tỷ ghét đệ! Đệ tránh xa tỷ ra, hu hu hu! Tỷ không muốn gặp đệ nữa!”
Lục Tư Đào lại cười híp mắt.
Cậu không những không bỏ đi vì bị tỷ tỷ mắng, mà trong mắt càng cười chế nhạo, cố tình nói: “Tỷ lại khóc nhè rồi, càng khóc càng xấu xí!”
Nói cô bé xấu xí không khác gì đâm vào chỗ chí mạng cả. Đệ đệ bắt nạt mình quá đáng! Lục Tư Vịnh gào khóc: “Đáng ghét! Đi ra!”
Cô bé nhảy cẫng lên, muốn đẩy đệ đệ ra khỏi cửa. Nhưng Lục Tư Đào không chịu đi, còn nhào đến trên bàn của cô bé, nói: “Đệ đi làm gì? đệ tới viết giúp tỷ có được không? Phụ thân nói nếu không viết xong sẽ không cho tỷ ra ngoài, tỷ yếu ớt như thế, bộ có thể viết xong chắc?”
“Nghe nói tỷ đã hẹn ngày mai sẽ ra ngoài chơi với các tỷ muội, tối nay tỷ viết không xong, ngày mai tỷ sẽ không đi chơi được đâu. Đừng tưởng phụ thân thương tỷ thì tỷ thích làm gì là làm. Tỷ chọc phụ thân, phụ thân cũng sẽ phạt tỷ thôi.”
Lục Tư Vịnh vừa khóc vừa đấm đá, nhưng không đẩy cậu nữa, nhìn đệ đệ như người lớn ngồi xuống chỗ cũ của mình, cầm bút viết chữ. Cô bé chất vấn, vô cùng đau lòng: “Nhưng chữ của đệ khác tỷ, đệ viết chữ đẹp… Nếu đệ viết giúp tỷ, phụ thân mà nhìn ra thì biết làm thế nào?”
Lục Tư Đào: “Đệ sẽ cố gắng viết ngoáy. Không phải chữ của tỷ cũng xiên xẹo như gà bới sao?
Nói lung tung! Tuy chữ của cô bé không có khí phách, nhưng chí ít cũng nắn nót thanh tú. Lục Tư Vịnh nổi đóa: “Chữ của đệ mới xiên xẹo giống gà bới! Miệng của đệ đúng là đáng ghét!”
Cô bé thở phì phò ngồi xuống, trợn mắt nhìn cậu bé: “Lần nào cũng nói là tỷ bắt nạt đệ, nhưng sao không ai thấy đệ đã nói tỷ như thế nào hả? Lục Tư Đào là đồ xấu, đệ là đồ xấu xí.”
Lưu Thục bĩu môi: “Có tỷ mới càn quấy ấy. Bây giờ đệ đang giúp tỷ đấy!”
Hai đứa bé lại cãi nhau, nhưng có lẽ Lục Tư Vịnh khóc quá đau lòng nên không còn sức đánh nhau nữa; Lục Tư Đào cũng không biết vì sao mà tối nay lại thấy tỷ tỷ rất thuận mắt, nên cậu cũng không khıêυ khí©h tỷ tỷ nữa. Hai đứa chỉ cãi nhau một lúc, rồi Lục Tư Vịnh cũng nín khóc. Cô bé chậm rãi dịch đến cạnh đệ đệ, trợn to hai mắt nhìn đệ đệ viết chữ, thấp thỏm cầu nguyện ngày mai phụ thân sẽ không phát hiện.
Rồi cô bé lại nghiêng đầu nhìn đệ đệ, mặt mũi đệ đệ đoan chính, môi đỏ răng trắng, giống mình y hệt.
Lục Tư Vịnh bắt đầu thấm mệt, còn Lục Tư Đào vẫn tinh thần phơi phới. Tỷ tỷ dần dựa vào cánh tay của đệ đệ, cúi đầu ngủ gật. Cô bé ậm ờ: “Tư Đào, đệ tốt quá.”
Lục Tư Đào: “Đệ vốn tốt mà, còn cần tỷ phải nói hả?”
Lục Tư Vịnh: “Sau này tỷ tỷ sẽ không bắt nạt đệ nữa, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ!”
Lục Tư Đào hừ một tiếng: “Không cần! Tỷ phiền chết đi được, sau này tỷ đừng làm phiền đệ là được.”
Song sinh nam nữ không hay tẹo nào, dù đi đến đâu thì vận mệnh vẫn gắn chặt với nhau, liên tục bị người khác hỏi người kia ở đâu rồi.
Lục Quân và La Linh Dư đứng bên ngoài nhìn một lúc lâu, rồi hai người nhìn nhau mỉm cười, không xen vào chuyện hai đứa bé nữa, xoay người rời đi.
***
Từ đó trở đi, Lục Quân tự kiểm điểm mình, cố gắng điều chỉnh đối xử công bằng với hai đứa bé. Ra khỏi Thanh viện, chàng không thể khống chế được Lục gia yêu thích thế nào, nhưng chí ít ở viện mình, chàng đảm bảo Lục Tư Đào sẽ không phải chịu ảnh hưởng.
Thật ra con trai của Lục Quân cũng tự phụ giống chàng. Từ nhỏ Lục Tư Đào đã nhận ra người lớn thích tỷ tỷ hơn mình, nhưng cậu bé chưa bao giờ cảm thấy bản thân có gì không tốt, mà chỉ cảm thấy bọn họ bị mù rồi. Sau khi nói chuyện với phụ thân, Lục Tư Đào càng cảm thấy người lớn bị mù thật, không nhận ra ai xuất sắc hơn.
Một năm sau, Lục Quân và La Linh Dư lại sinh con, là một bé trai. Rồi bắt đầu từ đó, lang quân Lục gia đồng lứa với Lục Quân cũng lần lượt có con. Đại viện Lục gia càng trở nên náo nhiệt, ngày càng có nhiều cái đầu củ cải hơn.
Nhưng Lục Tư Vịnh thật sự là cô gái duy nhất trong thế hệ ấy.
Dần dà, đến Lục Tư Đào cũng cảm thấy tỷ tỷ rất đáng quý, chỉ có tỷ tỷ là không giống bọn họ. Thậm chí cậu còn đối tốt với tỷ tỷ nữa… Đúng là duy nhất, có rất nhiều thời điểm thắng, nhưng cũng chỉ thắng ở lần duy nhất này.
Đôi song sinh ngày càng ít đánh nhau, nhưng lại thường xuyên cãi vã.
Rồi mọi người dần lớn lên, đến năm Lục Tư Đào mười hai tuổi, Lục Tư Đào từ giã người nhà đi chu du thiên hạ.
Qua miệng người khác biết được đệ đệ muốn đi, Lục Tư Vịnh vô cùng tức giận, tranh cãi nảy lửa với đệ đệ một phen. Dù rất khó chịu, nhưng lúc đệ đệ rời đô, Lục Tư Vịnh cùng đệ đệ và các biểu đệ tiễn đưa Lục Tư Đào mười dặm. Tiểu giai nhân khuynh thành ngày càng xinh xắn, cô bé rưng rưng nắm tay đệ đệ, oán trách: “Đệ còn nhỏ mà rời nhà làm gì, sao phụ thân lại đồng ý cơ chứ? Tư Đào à, nếu đệ bị bắt nạt thì nhớ về nhà nhé.”
“Tư Đào, Tư Đào! Bao giờ thì đệ về thế? Trước lễ cập kê của tỷ, nhất định đệ phải về đấy Tư Đào.”
***
Duyên phận của cặp song sinh nam nữ đã được quyết định từ lúc nằm trong bụng mẹ. Một quãng đường dài vô hình đã dẫn dắt hai đứa, núi cao xa nước chảy mênh mông, lang quân thiếu niên tiến về phía thế giới rộng mở. Nam nhi chí tại bốn phương, nhưng sợi dây nối cậu với tỷ tỷ ruột thịt chưa bao giờ đứt gãy.
Núi cao nước xa.
Khua chèo bì bõm.
Lục Tư Đào đứng ở mũi thuyền, vạt áo bay phấp phới. Cậu thiếu niên còn nhỏ nhưng đường nét gương mặt thanh thoát, khí chất như hoa như ngọc. Gợn sóng lăn tăn, tinh hoa của vùng sơn thủy như ủ trong mi mắt. Ngày đêm nghe tiếng nước chảy dưới thuyền, cậu lại như phảng phất nghe thấy tiếng Lục Tư Vịnh nức nở kêu to ở bên ngoài thiên sơn vạn thủy ——
“Tư Đào, Tư Đào!”“Nhất định phải về trước lễ cập kê của tỷ đấy ——!”– KẾT THÚC –