Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, giờ phút này, hai trái tim đã không còn khoảng cách.
Vốn tưởng rằng cô và anh cách nhau cả một biển sao, lại không nghĩ tới anh lại trở thành ngôi sao sáng nhất trong mắt cô.
Lúc Chu Nam kết thúc năm hai, Tô Hành từ chức giáo sư. Trước đó, anh tới trường làm giảng viên là vì trưởng bối trong nhà nhờ anh tới làm người giảng dạy tạm thời, chuyện này khiến cho công việc của anh bị trì hoãn một thời gian. Nhà họ Tô ba đời làm thương nhân, anh là con trai duy nhất, hiện giờ ba mẹ đã không còn, tất nhiên anh là niềm hy vọng duy nhất của nhà họ Tô, cho nên anh càng không thể không hiếu thảo.
Có lẽ, nguyên nhân anh đồng ý về nhà làm ăn cũng là vì không muốn cứ phải giữ quan hệ thầy trò với Chu Nam. Loại quan hệ này, không chỉ có mình Chu Nam thấy áp lực, mà trong lòng anh cũng có một cái gai, lúc này cũng nên rút ra rồi. Không có quan hệ thầy trò, bọn họ có thể quang minh chính đại mà nắm tay, ôm, hôn, đi lại trong trường tựa như những đôi tình nhân bình thường khác, không còn bị trói buộc trong quy củ nữa.
Chu Nam cứ tưởng rằng mình sẽ một mình bước tiếp cả đời, nhưng hiện giờ khi bên cạnh cô có anh, cô cũng đã trở nên hoạt bát, lạc quan, tảo sáng hơn.
Ở bên anh, cô có được dũng khí và năng lực để yêu.
Sau khi tốt nghiệp, Chu Nam cũng có công việc của mình, nhưng cô vẫn chạy tới văn phòng của Tô Hành chờ anh giống như khi còn đi học, nói cách khác thì là để có thể ở cùng anh.
Một ngày nào đó, Chu Nam dựa vào vai Tô Hành, hỏi liên tục: "Vì sao anh lại thích em? Anh thích gì ở em?" Tô Hành mắt điếc tai ngơ, hỏi linh tinh cái gì không biết nữa. Chu Nam tức giận trực tiếp động tay động chân: "Anh nói đi, nói đi!"
Tô Hành bất đắc dĩ đỡ trán, vì sao con gái cứ thích hỏi mấy vấn đề này nhỉ. Anh gấp sách lại, suy tư một lúc lâu, đột nhiên nghiêm túc nói: "Nhớ này, anh chỉ nói một lần thôi."
Chu Nam nghiêm túc gật đầu, mặt đầy chờ mong.
Tô Hành thấy vậy, lại muốn trêu chọc cô: "Bởi vì nhìn em có vẻ rất dễ gạt."
Chu Nam sững sờ sau đó phát bực, giơ nắm tay đập mấy cái vào ngực Tô Hành, Tô Hành nắm chặt hai tay cô, ôm cô vào trong lòng.
"Tính tình càng ngày càng trẻ con, ấu trĩ." Ngữ khí Tô Hành sủng nịnh. Chu Nam không muốn mình bị quay vòng vòng, cô quay đầu đi không thèm để ý anh.
Tô Hành ghé sát vào tai cô, hơi thở anh lướt qua tai Chu Nam, khiến cô thấy ngứa, cô nghe thấy giọng nói trầm ổn chậm rãi của anh: "Bởi vì khi thấy em, anh cứ như thể nhìn thấy bản thân mình trước đây. Trong đầu anh không có ý nghĩ nào khác, chỉ nghĩ muốn bên cạnh em cả đời, làm bạn che chở cho em, cùng nhau đầu bạc." Dứt lời thì nhẹ nhàng hôn lên tai cô.
Chu Nam không biết, lời nói âu yếm của anh lại có lực sát thương mạnh như thế, mặt cô đỏ ửng, màng nhĩ như rung lên, tê dại.
Không biết ai hôn ai trước, cũng không biết sao lại nằm trên giường, bọn họ ôm chặt lấy nhau, cởi bỏ quần áo, hưởng thụ khoảng thời gian chỉ có hai người. Tô Hành luôn là một quân tử không bao giờ làm gì vượt qua giới hạn, hiện giờ họ đã ở bên nhau ba năm, Tô Hành đột nhiên không muốn dừng lại nữa.
Anh cẩn thận nhìn Chu Nam, cô đã trưởng thành, càng ngày càng thành thục quyến rũ động lòng người, tuy vậy nhưng ánh mắt cô vẫn có chút trẻ con. Nhìn làn da trắng nõn mịn màng lộ ra ngoài của cô, động tác của anh chậm lại, thấp giọng kêu: "Nam Nam..."
Chu Nam không nói gì, nhưng nhìn đáy mắt thâm tình của anh, màu đen của đôi đồng tử kia như muốn hút cô vào. Cô có chút khẩn trương, cũng có chút mong chờ, đây là lần đầu tiên hai người quần áo không chỉnh tề nằm ở bên cạnh nhau.
Tô Hành sờ mặt cô, cùng cô mười ngón tay đan lại với nhau, thấp giọng hỏi: "Có thể không?"
Chu Nam cũng không phải hoàn toàn không biết gì, nhưng cô vẫn có điểm thấp thỏm, suy nghĩ một lát rồi ánh mắt kiên định nói: "Ừ."
Tô Hành cong môi cười cười, giọng nói từ tính vang vọng bên tai cô: "Nam Nam, anh yêu em."
Em cũng yêu anh, thật sự rất rất yêu. Chu Nam bị anh chặt lại miệng, nói ở trong lòng.
Gió thổi vào phòng, trong phòng là hình ảnh kiều diễm.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, gối bên cạnh đã không có ai. Nhìn đồng hồ, 12 giờ trưa.
Trời ạ, Chu Nam thầm nghĩ, mình ngủ lâu thế rồi à, là heo chắc? Đang chuẩn bị đứng dậy xuống giường, giờ cô mới ý thức được cơ thể mình đau nhức, không khỏi hô lên một tiếng, nhíu mày lại.
Tô Hành đang nấu cơm ở bên ngoài, nghe thấy tiếng của cô, khẽ cười tiến vào hỏi: "Ngủ không ngon à?"
Chu Nam hung hăng trừng mắt nhìn anh, không thèm để ý đến anh. Tô Hành đi vào, ôm lấy cô đưa vào nhà tắm: "Rửa mặt đi, rồi ra ngoài luôn, thời gian gấp gáp."
Chu Nam có chút mê mang, vừa tìm tư thế thoải mái nhất vừa nặn kem đánh răng, nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy?"
Tô Hành nói với giọng điệu bình tĩnh, từng chữ rõ ràng: "Lãnh chứng."
"Cái gì?" Chu Nam choáng váng ngay lập tức, biểu tình đơ ra.
Tô Hành buồn cười nhìn cô: "Em sửa soạn đi, anh ra ngoài đợi em."
Một lúc lâu sau Chu Nam mới hoàn hồn, mình cứ vậy mà, kết hôn?
Chu Nam ra khỏi nhà tắm, càng thêm khϊếp sợ. Tô Hành ăn mặc tỉ mỉ, âu phục cắt may khéo léo, càng làm tôn lên vẻ đẹp trai của anh. Anh chân thành chính thức quỳ một gối xuống đất, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, chậm rãi nói: "Tuy thời gian có hơi gấp, nhưng mấy nghi thức này vẫn phải có." Anh ngẩng đầu, nhìn Chu Nam: "Chu Nam, em có nguyện ý gả cho anh không? Anh sẽ dùng cả đời này, để chứng minh tình yêu của mình đối với em."
Chu Nam bật khóc, nặng nề gật đầu: "Em đồng ý."
Tô Hành đứng dậy, lấy trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. Tô Hành kéo tay cô qua, nhẹ nhàng đeo vào cho cô, rồi giơ lên hôn xuống mu bàn tay cô.
Chu Nam nhìn anh, người này thuộc về cô, hốc mắt không kìm được lại đỏ lên.
Tô Hành sờ đầu cô, kéo cô ra cửa, vừa đi vừa nói: "Đi lãnh chứng trước, sau đó sẽ làm hôn lễ..."
Bọn họ thuận lý thành chương mà trở thành vợ chồng. Ở hôn lễ, Chu Nam mặc một chiếc váy trắng tinh, sắc mặt hồng hào: "Anh chính là ngôi sao, xuất hiện trong thế giới tăm tối của em, cho em tìm thấy được ánh sáng. Cảm ơn anh đã yêu em, Tô Hành."
Tô Hành nhìn cô thật kỹ, ở trong lời chúc phúc của người thân bạn bè, cúi xuống hôn cô.
Câu chuyện sẽ luôn có kết thúc, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ mãi tiếp tục. Có lẽ trên đời này không có gì gọi là vĩnh cửu, nhưng hiện tại chúng ta ở bên nhau, chính là vĩnh cửu.
Đêm sao như người. Cuối cùng, họ cũng tìm được nhau, không phụ kiếp này.
________
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, giờ phút này, hai trái tim đã không còn khoảng cách.
Vốn tưởng rằng em và anh cách nhau cả một biển sao, lại không nghĩ tới anh lại trở thành ngôi sao sáng nhất trong mắt em.
Lúc Chu Nam kết thúc năm hai, Tô Hành từ chức giáo sư. Trước đó, anh tới trường làm giảng viên là vì trưởng bối trong nhà nhờ anh tới làm người giảng dạy tạm thời, chuyện này khiến cho công việc của anh bị trì hoãn một thời gian. Nhà họ Tô ba đời làm thương nhân, anh là con trai duy nhất, hiện giờ ba mẹ đã không còn, tất nhiên anh là niềm hy vọng duy nhất của nhà họ Tô, cho nên anh càng không thể không hiếu thảo.
Có lẽ, nguyên nhân anh đồng ý về nhà làm ăn cũng là vì không muốn cứ phải giữ quan hệ thầy trò với Chu Nam. Loại quan hệ này, không chỉ có mình Chu Nam thấy áp lực, mà trong lòng anh cũng có một cái gai, lúc này cũng nên rút ra rồi. Không có quan hệ thầy trò, bọn họ có thể quang minh chính đại mà nắm tay, ôm, hôn, đi lại trong trường tựa như những đôi tình nhân bình thường khác, không còn bị trói buộc trong quy củ nữa.
Chu Nam cứ tưởng rằng mình sẽ một mình bước tiếp cả đời, nhưng hiện giờ khi bên cạnh cô có anh, cô cũng đã trở nên hoạt bát, lạc quan, tảo sáng hơn.
Ở bên anh, cô có được dũng khí và nâng lực để yêu.
Sau khi tốt nghiệp, Chu Nam cũng có công việc của mình, nhưng cô vẫn chạy tới văn phòng của Tô Hành chờ anh giống như khi còn đi học, nói cách khác thì là để có thể ở cùng anh.
Một ngày nào đó, Chu Nam dựa vào vai Tô Hành, hỏi liên tục: "Vì sao anh lại thích em? Anh thích gì ở em?" Tô Hành mắt điếc tai ngơ, hỏi linh tinh cái gì không biết nữa. Chu Nam tức giận trực tiếp động tay động chân: "Anh nói đi, nói đi!"
Tô Hành bất đắc dĩ đỡ trán, vì sao con gái cứ thích hỏi mấy vấn đề này nhỉ. Anh gấp sách lại, suy tư một lúc lâu, đột nhiên nghiêm túc nói: "Nhớ này, anh chỉ nói một lần thôi."
Chu Nam nghiêm túc gật đầu, mặt đầy chờ mong.
Tô Hành thấy vậy, lại muốn trêu chọc cô: "Bởi vì nhìn em có vẻ rất dễ gạt."
Chu Nam sững sờ sau đó phát bực, giơ nắm tay đập mấy cái vào ngực Tô Hành, Tô Hành nắm chặt hai tay cô, ôm cô vào trong lòng.
"Tính tình càng ngày càng trẻ con, ấu trĩ." Ngữ khí Tô Hành sủng nịnh. Chu Nam không muốn mình bị quay vòng vòng, cô quay đầu đi không thèm để ý anh.
Tô Hành ghé sát vào tai cô, hơi thở anh lướt qua tai Chu Nam, khiến cô thấy ngứa, cô nghe thấy giọng nói trầm ổn chậm rãi của anh: "Bởi vì khi thấy em, anh cứ như thể nhìn thấy bản thân mình trước đây. Trong đầu anh không có ý nghĩ nào khác, chỉ nghĩ muốn bên cạnh em cả đời, làm bạn che chở cho em, cùng nhau đầu bạc." Dứt lời thì nhẹ nhàng hôn lên tai cô.
Chu Nam không biết, lời nói âu yếm của anh lại có lực sát thương mạnh như thế, mặt cô đỏ ửng, màng nhĩ như rung lên, tê dại.
Không biết ai hôn ai trước, cũng không biết sao lại nằm trên giường, bọn họ ôm chặt lấy nhau, cởi bỏ quần áo, hưởng thụ khoảng thời gian chỉ có hai người. Tô Hành luôn là một quân tử không bao giờ làm gì vượt qua giới hạn, hiện giờ họ đã ở bên nhau ba năm, Tô Hành đột nhiên không muốn dừng lại nữa.
Anh cẩn thận nhìn Chu Nam, cô đã trưởng thành, càng ngày càng thành thục quyến rũ động lòng người, tuy vậy nhưng ánh mắt cô vẫn có chút trẻ con. Nhìn làn da trắng nõn mịn màng lộ ra ngoài của cô, động tác của anh chậm lại, thấp giọng kêu: "Nam Nam..."
Chu Nam không nói gì, nhưng nhìn đáy mắt thâm tình của anh, màu đen của đôi đồng tử kia như muốn hút cô vào. Cô có chút khẩn trương, cũng có chút mong chờ, đây là lần đầu tiên hai người quần áo không chỉnh tề nằm ở bên cạnh nhau.
Tô Hành sờ mặt cô, cùng cô mười ngón tay đan lại với nhau, thấp giọng hỏi: "Có thể không?"
Chu Nam cũng không phải hoàn toàn không biết gì, nhưng cô vẫn có điểm thấp thỏm, suy nghĩ một lát rồi ánh mắt kiên định nói: "Ừ."
Tô Hành cong môi cười cười, giọng nói từ tính vang vọng bên tai cô: "Nam Nam, anh yêu em."
Em cũng yêu anh, thật sự rất rất yêu. Chu Nam bị anh chặt lại miệng, nói ở trong lòng.
Gió thổi vào phòng, trong phòng là hình ảnh kiều diễm.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, gối bên cạnh đã không có ai. Nhìn đồng hồ, 12 giờ trưa.
Trời ạ, Chu Nam thầm nghĩ, mình ngủ lâu thế rồi à, là heo chắc? Đang chuẩn bị đứng dậy xuống giường, giờ cô mới ý thức được cơ thể mình đau nhức, không khỏi hô lên một tiếng, nhíu mày lại.
Tô Hành đang nấu cơm ở bên ngoài, nghe thấy tiếng của cô, khẽ cười tiến vào hỏi: "Ngủ không ngon à?"
Chu Nam hung hăng trừng mắt nhìn anh, không thèm để ý đến anh. Tô Hành đi vào, ôm lấy cô đưa vào nhà tắm: "Rửa mặt đi, rồi ra ngoài luôn, thời gian gấp gáp."
Chu Nam có chút mê mang, vừa tìm tư thế thoải mái nhất vừa nặn kem đánh răng, nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy?"
Tô Hành nói với giọng điệu bình tĩnh, từng chữ rõ ràng: "Lãnh chứng."
"Cái gì?" Chu Nam choáng váng ngay lập tức, biểu tình đơ ra.
Tô Hành buồn cười nhìn cô: "Em sửa soạn đi, anh ra ngoài đợi em."
Một lúc lâu sau Chu Nam mới hoàn hồn, mình cứ vậy mà, kết hôn?
Chu Nam ra khỏi nhà tắm, càng thêm khϊếp sợ. Tô Hành ăn mặc tỉ mỉ, âu phục cắt may khéo léo, càng làm tôn lên vẻ đẹp trai của anh. Anh chân thành chính thức quỳ một gối xuống đất, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, chậm rãi nói: "Tuy thời gian có hơi gấp, nhưng mấy nghi thức này vẫn phải có." Anh ngẩng đầu, nhìn Chu Nam: "Chu Nam, em có nguyện ý gả cho anh không? Anh sẽ dùng cả đời này, để chứng minh tình yêu của mình đối với em."
Chu Nam bật khóc, nặng nề gật đầu: "Em đồng ý."
Tô Hành đứng dậy, lấy trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương. Tô Hành kéo tay cô qua, nhẹ nhàng đeo vào cho cô, rồi giơ lên hôn xuống mu bàn tay cô.
Chu Nam nhìn anh, người này thuộc về cô, hốc mắt không kìm được lại đỏ lên.
Tô Hành sờ đầu cô, kéo cô ra cửa, vừa đi vừa nói: "Đi lãnh chứng trước, sau đó sẽ làm hôn lễ..."
Bọn họ thuận lý thành chương mà trở thành vợ chồng. Ở hôn lễ, Chu Nam mặc một chiếc váy trắng tinh, sắc mặt hồng hào: "Anh chính là ngôi sao, xuất hiện trong thế giới tăm tối của em, cho em tìm thấy được ánh sáng. Cảm ơn anh đã yêu em, Tô Hành."
Tô Hành nhìn cô thật kỹ, ở trong lời chúc phúc của người thân bạn bè, cúi xuống hôn cô.
Câu chuyện sẽ luôn có kết thúc, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ mãi tiếp tục. Có lẽ trên đời này không có gì gọi là vĩnh cửu, nhưng hiện tại chúng ta ở bên nhau, chính là vĩnh cửu.
Đêm sao như người. Cuối cùng, họ cũng tìm được nhau, không phụ kiếp này.
________
Tác giả có lời muốn nói: Đây là lần đầu tiên viết truyện, cũng là một trải nghiệm, xem như là một câu chuyện xưa ngắn, về sau sẽ cỗ gắng viết ra những gì mình muốn. Tạm biệt, Chu Nam, Tô Hành.