"Vâng." Thẩm Ngang vờ như thuận miệng hỏi, "Chị thì sao? Lần này là đi công tác?"
"Không, là chuyển công tác, đúng lúc căn nhà cũ trước kia còn chưa bán đi." Dịch Khuynh cười như nhớ lại chuyện trước đây, vừa thắt dây an toàn vừa nhìn Thẩm Ngang, "Lúc đi chị còn rất lo lắng cho em đó, thấy bây giờ em rất tốt thì chị yên tâm rồi."
"......" Thẩm Ngang hơi dừng lại, cào mặt, cũng cười theo, "Đã qua lâu rồi mà."
Dịch Khuynh còn nghiêm túc suy nghĩ: "5 năm hay là 6 năm ấy nhỉ?"
"6 năm." Thẩm Ngang không chút nghĩ ngợi nói.
"Lâu như vậy sao," Dịch Khuynh khởi động xe, "Bảo sao em cao lên nhiều như vậy, nếu ban nãy em không hỏi chị, chắc chị đã không nhận ra em."
Thẩm Ngang còn đang nghiêng đầu nhìn Dịch Khuynh, như thể thật sự đã sáu năm ba tháng không gặp cô, cậu thèm thuồng nhìn hàng lông mi bị ánh hoàn hôn nhuộm thành màu nâu và bộ móng tay tròn trịa sạch sẽ của Dịch Khuynh.
Sau khi nhìn vài giây, cậu kiềm chế thu tầm mắt lại, thản nhiên như không có việc gì nói: "Chị cũng thay đổi nhiều, nên em ở trong cửa hàng nhìn rất lâu mới tiến lên hỏi."
"Thật sao?" Dịch Khuynh nhìn gương chiếu hậu, nửa thật nửa giả thở dài, "Mọi người đều nói trông chị giống hồi cấp hai cấp ba, chắc đều là lời khách sáo nơi làm việc rồi."
Thẩm Ngang nở nụ cười: "Nói đùa thôi. Em nhìn đã nhận ra chị rồi, chỉ là không dám tin có thể gặp lại chị ở thành phố Dung một lần nữa, mới do dự một lúc."
"Mấy năm sau chắc vẫn sẽ ở đây." Dịch Khuynh dựng thẳng ngón trỏ lên và ra lệnh cấm, "Nhưng bây giờ là thời gian tan làm, sau khi tan làm chị sẽ không nói bất cứ điều gì liên quan đến công việc."
"Em biết rồi." Thẩm Ngang ngoan ngoãn gật đầu.
Đổi lại có người nào đó đã từng nghe thấy cái tên "Thẩm Ngang" ở đây, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu trước mặt Dịch Khuynh, chỉ sợ sẽ không dám tin đây là "Thẩm Ngang" quái đản bạo lực, có khi sẽ bật cười thành tiếng.
Nhưng Thẩm Ngang không thèm để ý đến những người khác.
Chỉ cần có thể lừa gạt Dịch Khuynh là được.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Ngang đi phía trước mở cửa, nghiêm giọng nói lớn: "Con về rồi."
Đương nhiên, ngôi nhà sớm bị cậu quét sạch sẽ không có người phản ứng cậu.
Dịch Khuynh đi phía sau cúi đầu nhìn thấy mấy đôi dép lê trên mặt đất: "Có phải họ không có ở nhà không?"
Thẩm Ngang "kinh ngạc" lấy điện thoại ra: "Để em gọi điện hỏi thử."
Cậu gọi thẳng vào số của Thẩm Việt, trong lúc đó cầm đôi dép lê kiểu nữ cho Dịch Khuynh xỏ vào, dẫn cô vào với thái độ ôn hòa không cho phép từ chối.
Dịch Khuynh quay đầu lại nhìn, vẻ mặt như đang nghĩ đến việc rời đi.
Nhận ra điểm này, Thẩm Ngang lập tức vờ như Thẩm Việt đã nghe máy: "Alo? Anh trai, sao mọi người không có ở nhà?"
Trùng hợp là Thẩm Việt cũng cùng lúc đó nhận điện thoại, nghe thấy tiếng "anh trai" thì trầm mặc hai giây: ".... Để anh tính xem, đã bao nhiêu năm rồi mày không gọi anh như thế, anh nổi da gà khắp người rồi này."
Thẩm Ngang làm lơ lời phàn nàn của anh ta: "Hai người họ tạm thời có việc, còn anh ra ngoài đi liên hoan với bạn á?"
Thẩm Việt rất bất đắc dĩ: "Được rồi."
Thẩm Ngang "tiếc nuối" nói: "Em vốn định mang bất ngờ về nhà cho mọi người thấy."
"Cảm ơn em trai, anh hi vọng một ngày nào đó có thể tận mắt chứng kiến bất ngờ này." Thẩm Việt chân thành nói, "Với lại, mày đừng có vô tình để lộ ra."
Thẩm Ngang cười nhạo trong lòng.
— Anh nghĩ em đã luyện tập bao lâu rồi chứ?
Cậu trực tiếp ngắt điện thoại của Thẩm Việt, quay đầu nhìn Dịch Khuynh với vẻ mặt buồn rầu: "Bọn họ không về được, mua nhiều đồ ăn thế mà không thể ăn cùng nhau."
Rõ ràng có thể nhìn thấy Dịch Khuynh do dự bằng mắt thường: "Haizz..."
"Còn chọn những món ăn mà chị thích, muốn thử kỹ năng nấu nướng của em nữa." Thẩm Ngang thở dài, "Tất cả đều trở nên lãng phí rồi."
Tầm mắt Dịch Khuynh nhìn vào túi mua hàng trong tay Thẩm Ngang, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Nếu đã nói mời em, vậy chị sẽ ở lại ăn cơm tối."
Mục đích đạt được, Thẩm Ngang nở nụ cười: "Được."