"Vâng," Thẩm Ngang cúi đầu nói, "Em cũng tự nấu cơm."
"Thật sao?" Dịch Khuynh ngạc nhiên nhìn vào mắt Thẩm Ngang qua kính chiếu hậu, đúng lúc thấy cậu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Thẩm Ngang ngẩng đầu, nhanh chóng bổ sung thêm: "Nhưng không tốt lắm."
"Vậy cũng giỏi rồi." Dịch Khuynh thổn thức, "Chị còn không biết nấu."
"À...." Thẩm Ngang chớp mắt, đột nhiên nói, "Hay là hôm nay tới nhà em ăn cơm? Nếu ba mẹ em biết chị về thì chắc chắn họ cũng rất vui."
"Em nấu cơm à?" Dịch Khuynh đùa cậu.
"Được," Thẩm Ngang mím môi, "Nhưng em mới học không lâu, nếu không ngon, chị cũng đừng cười nhạo em nhé."
Lúc này Dịch Khuynh mới thật sự kinh ngạc. Cô suy nghĩ rồi ngập ngừng nói: "Đột nhiên đến nhà không hay lắm nhỉ."
"Không sao đâu, năm nào ba mẹ em cũng nhắc tới chị," Thẩm Ngang khoa chân múa tay, trên mặt là vẻ trách cứ, "Lúc nào cũng lải nhải muốn có đứa con gái giống như chị vậy."
Dịch Khuynh bị vẻ mặt của cậu làm cho bật cười, lại nhớ tới ba Thẩm vàmẹ Thẩm đều là những người ngốc nghếch ngọt ngào dễ chung sống, do dự hai giây rồi gật đầu: "Để chị đi mua quà, không thể tới tay không."
Thẩm Ngang lập tức tắt bình luận đại chúng đi, mở bản đồ lên, nói: "Gần đây có một siêu thị, nhân tiện em có thể đi mua thức ăn luôn."
......
Lúc Dịch Khuynh đang chọn quà, Thẩm Ngang giả vờ nghịch điện thoại sau lưng cô, thực chất là đang bấm vào giao diện chat của một người và điên cuồng gõ tin nhắn chờ hồi âm.
Ghi chú là【Thẩm Việt】, nhanh chóng trả về một dấu chấm hỏi.
Thẩm Ngang không có thời gian nói nhảm, hơi ngước mắt liếc nhìn bóng lưng Dịch Khuynh, ngón tay bay nhảy trên bàn phím: 【Đang ở nhà à? Tối nay ra ngoài ăn cơm với ba mẹ đi.】
【Được, mày muốn ăn ở đâu?】Thẩm Việt tốt tính hỏi.
【Em không đi.】Thẩm Ngang nhanh chóng trả lời,【Em muốn dẫn Dịch Khuynh về nhà ăn cơm, bọn họ sẽ làm lộ mất.】
Thẩm Việt:【... Được, cho anh một giờ.】
Một lát sau, dường như anh ấy đã cân nhắc kỹ lưỡng, cẩn trọng gửi một tin nhắn:【Không phải chứ anh nói nhé, chữ "ngoan" này từ nhỏ đã không gắn với mày, chưa nói đến việc mày giả ngoan có giống không, nhưng có thể giả bao nhiêu ngày, chẳng lẽ còn giả được 365 ngày sao?】
Thẩm Ngang cau mày không kiên nhẫn gõ ba chữ kèm theo ký hiệu rồi bấm gửi:【Anh quản em?】
Cậu gửi xong rồi khóa điện thoại, nhìn lướt qua thời gian hiển thị trên màn hình, bước về hướng Dịch Khuynh: "Cái này được đấy, mẹ em nói gần đây ba em rất thiếu canxi."
Cậu dừng lại ở chỗ sẽ không quá mức xâm chiếm không gian cá nhân, nhưng có thể khiến người khác tinh ý nhận ra rằng quan hệ giữa hai người không xa lạ.
Dịch Khuynh trông rất dễ thương lượng, cô tiếp thu ý kiến của cậu, rồi lại đi chọn món tiếp theo.
Thẩm Ngang đi theo bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cảm xúc tê rần hưng phấn khi gặp lại vẫn lan tràn từ trái tim đến đầu ngón tay, cậu liếʍ chân răng hơi ngứa, đầu lưỡi chống trên răng nanh vài giây, cố gắng kìm nén xúc động muốn tiến đến gần Dịch Khuynh thêm nửa bước nữa xuống đáy lòng.
— Không được. Không thể để Dịch Khuynh phát hiện ra gương mặt thật của mày.
Dịch Khuynh thích kiểu như thế nào, Thẩm Ngang là kiểu người gì.
"Anh trai em đâu? Bây giờ em ấy có ở thành phố Dung không?" Dịch Khuynh không hề nhận ra cảm xúc của cậu, quay đầu lại hỏi.
"Thẩm Việt ạ?" Trên mặt Thẩm Ngang là nụ cười ôn hòa, "Vẫn ở, nhưng anh ấy thích rất nhiều thứ, dù nhận được món quà gì anh ấy cũng sẽ rất vui."
Thẩm Ngang dành thời gian đưa Dịch Khuynh đi dạo siêu thị, tìm hiểu về sở thích ăn uống của cô, xác định đã kéo dài đủ một giờ đồng hồ, mới thanh toán rời khỏi siêu thị.
— Đương nhiên, là Dịch Khuynh kiên trì quẹt thẻ, không phải cậu trả tiền.
Thẩm Ngang tự nhiên cầm lấy túi bảo vệ môi trường trong tay Dịch Khuynh, lý do rất đầy đủ: "Vậy chị trả tiền, em bỏ sức."
Sau khi lên xe, Thẩm Ngang mở di động lên, nhìn thấy tin nhắn【Đã ra ngoài】mà Thẩm Việt gửi tới, dùng một tay xóa tin nhắn, không trả lời, trực tiếp mở hướng dẫn về nhà.
Dịch Khuynh nhìn lộ trình trên điện thoại của cậu: "Mọi người chuyển nhà à?"