Lần đầu tiên Dịch Khuynh nhìn thấy Thẩm Ngang, đối phương chỉ mới có 6 tuổi.
Mà đó đã là chuyện của mười hai năm trước.
Ký ức của mười hai năm trước lẽ ra vẫn có phần mơ hồ, nhưng con người Thẩm Ngang cực kỳ đặc biệt, có lẽ Dịch Khuynh sẽ không thể quên trước khi mắc bệnh Alzheimer [1].
[1] Bệnh Alzheimer là dạng phổ biến nhất của hội chứng suy giảm trí nhớ, là một trong những căn bệnh về não gây ảnh hưởng đến suy nghĩ, hành vi và trí nhớ của người bệnh.
Khi ấy mẹ Dịch Khuynh mới qua đời, cô theo ba dọn đến nhà mới, trên lầu là một cặp vợ chồng trẻ tuổi rất nhiệt tình, trong nhà có hai đứa con trai nhỏ hơn Dịch Khuynh vài tuổi.
Ba của Dịch Khuynh bận sứt đầu mẻ trán vì công việc mới, đôi vợ chồng trẻ tốt bụng, thường xuyên chăm sóc Dịch Khuynh, qua lại nhiều, Dịch Khuynh dần trở nên thân quen với nhà bọn họ.
Con trai lớn của vợ chồng nhà họ Thẩm tên Thẩm Việt, con trai thứ tên là Thẩm Ngang.
Có lẽ là do con trai đều phát triển muộn, khi đó cả hai đều bé nhỏ, rất đáng yêu.
Từ nhỏ Thẩm Việt đã tinh tế, miệng có thể dỗ mọi người hài lòng, từ tám mươi đến tám tuổi đều nằm trong phạm vi xã giao của anh.
Nhưng Thẩm Ngang nhỏ hơn Thẩm Việt hai tuổi lại khác, mặc dù cậu xinh xắn đến mức làm người khác kinh ngạc nhưng lại không thích nói chuyện, không để lộ biểu cảm, nói hướng nội thì cũng không phải, chỉ là khi đứng đó nhìn, sẽ thấy "khác biệt" so với những bạn cùng trang lứa.
Lúc ấy Dịch Khuynh vừa mới mất mẹ, so với Thẩm Viền hướng ngoại như ánh mặt trời, ngược lại cô càng có xu hướng thích ở bên cạnh Thẩm Ngang hơn.
Có lẽ cũng là vì nguyên nhân này, nên cô là người đầu tiên phát hiện ra bí mật mà Thẩm Ngang che giấu gia đình.
...... Nhưng khi cô rời khỏi thành phố Dung, bệnh tình của Thẩm Ngang đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, nhiều năm trôi qua, chắc hẳn cậu đã sớm khôi phục bình thường rồi đúng không?
Có vẻ như tính cách cũng gần gũi với những người còn lại trong nhà họ Thẩm hơn.
Nghĩ đến đây, Dịch Khuynh quay đầu lại nhìn Thẩm Ngang.
Người thanh niên tốt tính mỉm cười với cô, mày cao mắt sâu, mũi thẳng, cô gái nhỏ ven đường nhìn thấy cũng phải muốn xin số Wechat.
Vừa lúc sắp có chiếc xe đỗ bên cạnh, Dịch Khuynh ấn vào chìa khóa xe, đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ hỏi Thẩm Ngang: "Chị nhớ tháng trước là sinh nhật em nhỉ? Đã thi bằng lái chưa?"
Sau khi tan tầm liền trở thành con cá mặn, ngay cả xe cũng lười lái.
Thẩm Ngang nhìn chìa khóa xe trong tay cô: ".... Vẫn chưa, mấy ngày nữa em định đi học lái."
Dịch Khuynh thở dài mở cửa xe ra, ý bảo Thẩm Ngang lên xe.
Thẩm Ngang ngồi vào ghế phụ lái, chen vào ghế ngồi với vẻ tủi thân to lớn, hai chân không có chỗ nào để được, trông khá co quắp, giống như không ý thức được mình đã lớn, như khi còn nhỏ còn muốn chen vào hộp đựng giày của mèo quýt.
Dịch Khuynh hơi buồn cười xoay người giải cứu cho cậu, vừa điều chỉnh ghế phụ vừa giải thích: "Ghế phụ lái của chị không thường xuyên có người ngồi."
Cô kéo ghế về phía sau một khoảng nhất định, Thẩm Ngang được giải phóng thở phào một hơi như trút được gánh nặng, ngượng ngùng nói câu cảm ơn.
"Chị vừa mới về thành phố Dung hai ngày trước, còn chưa kịp xem mấy năm nay có gì thay đổi không." Dịch Khuynh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, "Em chọn địa điểm ăn cơm đi, chị mời em."
Thẩm Ngang lấy điện thoại ra: "Em không hay ăn cơm bên ngoài, xem bình luận đại chúng [2] đi."
[2] Bình luận đại chúng là nền tảng giao dịch và thông tin cuộc sống địa phương hàng đầu của Trung Quốc, cung cấp cho người dùng các dịch vụ thông tin như thông tin tài khoản, đánh giá của người tiêu dùng và chiết khấu cho người tiêu dùng.
Dịch Khuynh hâm mộ nói: "Bây giờ đang nghỉ hè, em ăn ở nhà à?"
Cô đã sống dựa vào cơm hộp rất nhiều năm rồi.
Trong công việc phải chăm chỉ, tan làm muốn thành cá mặn, muốn tự học nấu cơm gì đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, chỉ có thể dựa vào các thiết bị điện tử gia đình thông minh và phần mềm cơm hộp, cuộc sống cứ trôi qua như thế này.