Dịch Khuynh vô cùng cảm động rồi từ chối: "Tôi không tăng ca."
Hai người nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt "tan tầm vui vẻ", rồi đồng thời nở nụ cười.
"Tôi sẽ thanh toán hóa đơn." Đạo diễn Lương cầm lấy tấm vé nhỏ trên bàn, "Đây là chi phí chung bỏ ra, có thể chi trả."
"Được." Dịch Khuynh không kiên quyết khách sáo với đối phương nữa, gật đầu và cất mọi thứ trên bàn vào túi, thoải mái tan làm trước 6 giờ.
Dịch Khuynh lái xe tới, đang tìm chìa khóa xe trong túi thì lại nghe thấy đạo diễn Lương nói: "Cậu thanh niên kia có biết cô không? Cậu ta nhìn cô một lúc rồi đấy."
Nghe vậy, Dịch Khuynh ngẩng đầu lên, quay đầu lại, hất cằm về phía đạo diễn Lương, nhìn qua.
Bên đó là hướng cửa tiệm, có một thanh niên đứng ở cửa, hai tay đút túi, đối mặt với hướng của cô, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm, dáng vẻ thoạt nhìn có hơi đáng sợ.
Trong giây phút Dịch Khuynh quay đầu chạm phải tầm mắt của cậu, thanh niên dường như không ngờ cô sẽ quay lại, ngạc nhiên ngơ ngẩn, nét mặt hơi thả lỏng, mỉm cười với cô.
Gương mặt đó khiến Dịch Khuynh sinh ra một cảm giác quen thuộc mà cô không thể chạm vào hay nắm bắt được.
Như thể cô đã từng gặp ở nơi nào đó, nhưng vì lâu quá không gặp nên trí nhớ của cô không thể kết hợp.
Dịch Khuynh còn đang bàng hoàng, thanh niên kia đã sải bước đi đến trước mặt cô.
Cậu cúi đầu, giống như một con chó lớn ngoan ngoãn, trong giọng nói mang theo nỗi mong đợi đầy cõi lòng: "Chị là Dịch Khuynh à?"
Đạo diễn Lương bên cạnh Dịch Khuynh cũng nhìn người thanh niên, không biết vì sao trên mặt lại lộ ra biểu cảm như bị nghẹn.
"Chào cậu." Dịch Khuynh gật đầu, duỗi một tay ra với người thanh niên, lễ phép dò hỏi, "Cậu là?"
"Em là Thẩm Ngang." Đáy mắt thanh niên tỏa ra ý cười vui vẻ, nửa câu sau lại có chút bất an, ".... Chị còn nhớ em không?"
"Thẩm Ngang", hai chữ này như nhập đúng mật khẩu. Dịch Khuynh kinh ngạc mở to hai mắt, suy nghĩ của cô lập tức trở lại ngày xuân thành phố Dung mấy năm trước.
"Trước kia em mới..." Dịch Khuynh ngập ngừng, buồn cười khoa tay múa chân miêu tả độ cao 1m2, "Khi chị rời khỏi thành phố Dung, em mới chỉ cao tầm này, bây giờ lại cao hơn chị một cái đầu rồi?"
Thẩm Ngang dường như hơi ngượng ngùng gãi tai: "Đến tuổi dậy thì em mới cao lên."
Đạo diễn Lương đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hơi vặn vẹo: "Cô Dịch, xe của tôi đến rồi, hôm khác gặp lại."
"Được, hẹn gặp lại." Dịch Khuynh quay đầu, mỉm cười bắt tay tạm biệt với anh ta.
Khi đi ra cửa, đạo diễn Lương còn quay lại nhìn thêm Thẩm Ngang một cái, ánh mắt một lời khó nói hết.
Tiễn đạo diễn Lương đi, Thẩm Ngang mới vờ như vô tình hỏi: "Đó là đối tượng hẹn hò của chị à? Không phải nhà trai nên chủ động đưa nhà gái về nhà sao?"
"Chỉ là quan hệ công việc thôi." Dịch Khuynh thuận miệng phủ nhận.
Thời gian đã qua 6 giờ, Dịch Khuynh vô thức cởi bỏ trạng thái công việc, chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền rồi ném vào trong túi, trực tiếp tiến vào chế độ cá mặn [1].
[1] Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống.
Cô quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Ngang, đối phương cũng hơi cúi đầu nhìn cô, như đang chờ đợi gì đó.
"Thẩm Ngang." Dịch Khuynh gọi cậu.
Đôi mắt màu hổ phách của người thanh niên hơi mở to như thể hơi khó hiểu, mái tóc màu hạt dẻ của cậu nhẹ nhàng đong đưa trước mặt mày.
Mặc dù Thẩm Ngang rất cao, bóng của cậu có thể bao trọn Dịch Khuynh, nhưng cả người cậu trông rất ngoan ngoãn, tạo cho cô cảm giác rằng cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn với cậu như khi còn nhỏ.
Dịch Khuynh suy tư trong khoảng một giây, sau đó cười hỏi: "Chị mời em ăn cơm nhé?"
Đôi mắt nước sơn của Thẩm Ngang lập tức bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, cậu gật đầu thật mạnh, vừa vui vẻ lại chờ mong: "Vâng chị!"