Dịch Khuynh bật cười, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý đến mình mới trở nên gan dạ, giơ tay ra hiệu cố lên với Thẩm Ngang.
Thẩm Ngang gật đầu, đeo kính bơi lên. Cậu cúi đầu nhìn về phía đường bơi, nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng biến mất không thấy đâu, khí thế trên người trong phút chốc trở nên sắc bén.
Tiếng còi vang lên, Thẩm Ngang cùng những vận động viên khác đồng loạt nhảy vào trong nước.
Dịch Khuynh chắm chú nhìn một lúc lâu, vừa nhìn thấy Thẩm Ngang xoay người từ đầu bể bơi bên kia với lợi thế dẫn đầu, bỗng nghe thấy tiếng di động vang lên.
Cô cau mày khó chịu trong vô thức.
Là một người tuyệt đối không bao giờ tăng ca, trong di động của Dịch Khuynh luôn có hai số điện thoại, một số công việc chỉ sử dụng trong thời gian làm việc, mà số riêng tư sẽ không cho những người ở nơi làm việc biết.
Số điện thoại cá nhân của Dịch Khuynh gần như không bao giờ nhận được cuộc gọi, càng chưa nói đến ngày nghỉ cuối tuần.
Cô buồn bực lật điện thoại, quả nhiên thấy có tên phòng làm việc của sếp trên đó.
Dịch Khuynh do dự mất nửa phút xem có nên nhận hay không.
Mọi người đều biết, điện thoại kêu 40 giây mà không nhận sẽ tự động ngắt máy.
Trong vài giây cuối cùng, Dịch Khuynh đứng dậy đi sang một bên, trầm mặc không nói gì nhận điện thoại, chờ người bên kia mở miệng: "...."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ho nhẹ xấu hổ: "Khoan đã, Dịch Khuynh, tạm thời cô đừng tức giận, không phải bảo cô tăng ca, là tôi không tìm thấy hồ sơ, hỏi ai cũng không biết, có lẽ chỉ có cô mới nghĩ ra, nên mới phải hỏi cô."
Dịch Khuynh nói sâu kín, "Đây là tăng ca rồi."
Ngoài thời gian làm việc mà nói chủ đề liên quan đến công việc thì đều thì tăng ca.
"Đừng! Cô khoan hãy xúc động đã, trước tiên cứ nghĩ lại xem, ai là người đã chống lại ý kiến đám đông để đưa cô đến thành phố Dung hả? Có phải là tôi không? Đúng hay không? Nể tình này, cô hãy nói cho tôi biết hồ sơ đấu thầu vườn Vọng Kinh ở đâu đi? Xin — xin —"
Dịch Khuynh hít sâu một hơi, mất nửa phút nhớ lại: "Nhìn vào đầu 084 của phòng hồ sơ xem, nếu không có thì lúc trước giáo sư Dư có nhắc đến việc mượn vườn Vọng Kinh để tham khảo tìm nguồn cảm hứng cho thiết kế mới của ông ấy, chắc có lẽ là ông ấy mượn đi rồi."
"Được! Cuối tuần vui vẻ moah moah!" Sếp vui vẻ nhanh nhẹn cúp máy.
Dịch Khuynh không vui buông điện thoại xuống, vừa lùi một bước đã suýt chút nữa sa vào lòng người đang lặng lẽ đứng phía sau, khϊếp sợ.
Cô vô thức lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn vào bể bơi: "Thẩm Ngang? Sao nhanh thế?.... Không phải, em làm gì sau lưng chị vậy? Đùa à?"
Thẩm Ngang cúi đầu nhìn cô, nét mặt vô tội xen lẫn tủi thân: "Muốn biết chị không nhìn em mà nhìn cái gì đó."
Dịch Khuynh thở dài: "Chị cũng không muốn nhận điện thoại vào cuối tuần, nhưng đó là sếp của chị."
"Phải về tăng ca sao?" Thẩm Ngang hỏi.
"Không, chỉ là hỏi chuyện thôi." Dịch Khuynh nghiêm túc nói, "Nhưng nó cũng thuộc phạm trù tăng ca mà, đúng không?"
Thẩm Ngang theo đó nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên rồi, ảnh hưởng chị nhìn em."
Cậu vừa nói vừa đẩy Dịch Khuynh trở về chỗ ngồi, ấn cô ngồi xuống, sau đó giống như con mèo lớn ướt nhẹp cong lưng ngồi xuống trước mặt cô.
Dịch Khuynh bị nhìn chằm chằm không tự nhiên đặt tay lên đầu gối, dáng ngồi như học sinh tiểu học: "Chị...."
"Cầm cái này giúp em." Thẩm Ngang đặt chai nước thể thao mới uống được một nửa vào trong tay cô, hài lòng gật đầu, dặn dò nói: "Còn một vòng nữa, phải nhìn em cho tốt đấy."
Dịch Khuynh nhịn rồi lại nhịn, hai giây sau, cô không nhịn được vươn tay ra vuốt nắm tóc rơi trước trán Thẩm Ngang lên.
Sau đó, dưới ánh mắt thúc giục của Thẩm Ngang, đáp lại chậm nửa nhịp: ".... Ừ."
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngang ngồi xổm trước mặt Dịch Khuynh điên cuồng vẫy đuôi.