Chương 13
Sau buổi sáng cãi nhau với nhỏ Phương Anh ở lớp nó đang đi bộ trên đường về nhà thì bỗng...
Vèo......ngay sau âm thanh đó 1 chiếc mô tô với tốc tộ kinh người lao về phía nó...phải mục tiêu chính là nó. Nhưng đâu có dễ thế, nó là ai chứ nó đường đường là đai đen karate thân thủ rất nhanh nhẹn sao có thể bị tông dễ thế được. Ngay khi chiếc xe lao tới gần nó đã phát hiện và nhanh chân tránh ra sát dìa đường thế là an toàn, chiếc mô tô phóng vụt đi. Nó hơi có chút giật mình không biết ai lại độc ác như vậy mục tiêu chắc chắn là nó, nó miên man suy nghĩ và chợt nhớ ra...
-Không lẽ....là cô ta_Nó tức giận vô cùng vì không ngờ cô ta lại độc ác đến thế.
Ở trong một căn phòng rộng với gam màu trắng-hồng mọi đồ vật trong này đều là đồ dùng cao cấp, trên chiếc giường có 1 cô gái khoác trên mình chiếc đầm đỏ, mái tóc xoăn lọn, môi cắn chặt đang nghe điện thoại
-Cô chủ, xin lỗi tôi đã thất bại tại thân thủ con nhỏ đó nhanh quá nên..._Đầu dây bên kia nói
-Đồ vô dụng có mỗi đứa con gái mà xử không xong_Cô gái tức giận tắt máy rồi xiết chặt chiếc điện thoại ném bay xuống nền gạch lạnh toát làm chiếc điện thoại vỡ tan nát miệng lẩm bẩm
-Được lắm lần này thất bại nhưng chưa xong đâu cô cứ chờ mà xem đừng có đắc trí vội, tôi sẽ cho cô và bạn cô sống không yên đâu_Cô gái nở một nụ cười nửa miệng gian xảo
Vừa về đến nhà nó lẩm bẩm
-Quái sao ngứa tai thế nhỉ?_Nó ngoáy ngoáy lỗ tai
-Anh Thư à vào ăn cơm đi con_Mẹ nó nhẹ nhàng gọi
-Vầng_Nó mệt mỏi đáp
Nó ngồi vào bàn ăn cơm cùng ba mẹ nó.
-Wa toàn món con thích không à_Nó nhìn bàn thức ăn toàn món sở trường của nó mà mẹ nó nấu ăn thì miễn chê luôn nên tự nhiên bao nhiêu mệt mỏi bay đi đâu hết sạch sành sanh nó nhanh chóng cầm đũa lên đánh chén, đang ăn ngon thì mẹ nó nói
-Tí nữa con đi chuẩn bị để mại đi xem mặt nghe chưa_Mẹ nó nhắc nó
-Khụ...khụ mẹ à mẹ làm ơn để con ăn nốt rồi hãy nói được không đang ăn ngon tự nhiên mẹ nhắc đến cái chuyện đấy mất hết cả ngon_Nó càu nhàu nói
-Đuợc rồi ăn đi cô nương ạ_Mẹ nó cười xoa đầu nó và thế là nó lại bắt đầu với sự nghiệp đánh chén của mình
Ăn xong nó chợt nhớ ra điều gì đó nó liền nói:
-À mai đi xem mặt ở nhà hàng X phải không ạ?
-Ừ sao không con_Ba nó hỏi
-Vậy mai ba mẹ cứ đến trước đi con sẽ đến sau nha_Nó nói
Ba mẹ nó nhìn nó nghi ngờ
-Ba mẹ yên tâm con không trốn đâu mà sợ với lại tiền tiêu vặt của con còn nằm trong tay ba mà_Nó đến đây mặt nó ỉu xìu
Nghe con gái yêu nói thế cũng phải nên ba mẹ nó cũng đồng ý
-Thôi cũng được nhớ không được đến muộn nghe chưa_Mẹ nó dặn
-Con biết rồi_Nó đáp mặt ỉu xìu rồi đi lên phòng, ăn no rồi giờ là đi ngủ thế là nó trèo lên giường đánh 1 giấc
Sáng hôm sau nó dậy sớm gọi cho hắn
-Alo...thằng nào bố láo dám đánh thức tao dậy thế hả?_Hắn quát giọng còn ngái ngủ mắng
-NÀY CON HEO KIA DẬY MAU ANH CÓ BIẾT HÔM NAY LÀ THỨ MẤY KHÔNG HẢ?_Nó vặn volum cỡ max quát, nó tức muốn điên luôn đã bảo là hôm nay hắn giúp nó rồi mà ngủ giờ chưa thèm dậy
-Hả? Minh Thư hả xin lỗi tui quên đợi tui tẹo_Hắn đơ luôn mặt chợt nhận ra cái giọng hết sức quen thuộc bèn dối rít xin lỗi nó rồi phóng cái vèo vào VSCN.
Đúng 7h có mặt ở nhà hàng X thì đã thấy nó đang đứng đó, hắn thoáng chút bất ngờ vì nó. Hôm nay nó mặc chiếc váy phớt hồng ở phía trên phần chân váy còn phía dưới màu trẳng được buộc eo bằng một dây lụa hồng thắt nơ mềm mại, mái tóc buông xõa mặc cho những làn gió nhẹ len qua những sợi tóc, chân đi giầy búp bê khoảng 3 phân màu hồng trên mũi giầy gắn những viên đá lấp lánh hôm nay trông nó như một cô công chúa vừa bước ra từ câu truyện cổ tích vậy.
---------END CHAP--------