Chương 22

Chương 22

Chương 22: Tôi mẹ nó đâu ra bạn trai cũ?

Lần này Nhan Lộ Thanh uống say hơn lần sinh nhật Tiểu Hắc nhiều, say đến lợi hại, cảm giác này thật sự quá kỳ diệu.

- -linh hồn cô vẫn là bản chất ngàn ly không say, cô cảm thấy mình không say, nhưng thân thể nói với cô: Không, ngươi say.

Thật thần kỳ.

Thời điểm Cố Từ ôm cô ra khỏi ghế lô, Nhan Lộ Thanh loáng thoáng nghe được âm thanh quen thuộc của đôi song sinh ở phía sau, mang theo men say gọi bậy a a một hồi, trong miệng còn hét to cái gì mà "Đυ.ng đầu rồi đυ.ng đầu rồi".

Ai?

Ai đυ.ng đầu rồi?

Đừng gãy xương nha.

Nhan Lộ Thanh quan tâm hoa tỷ muội, nghĩ nghĩ vậy, bất tri bất giác dựa đầu trên vai Cố Từ. Có là anh đi quá ổn, trên người giống như có khí lạnh, còn đặc biệt dễ ngửi, đối với cô thật sự là nói quá thoải mái, Nhan Lộ Thanh trực tiếp ngủ mê man.

Mãi cho đến bên tai truyền đến "Đinh" một tiếng, cô mới lần thứ hai bừng tỉnh ――

Xem trang hoàng xung quanh, bọn họ đã trở lại khách sạn, Cố Từ ôm cô ra thang máy, thật nhanh đến cửa phòng.

Anh đứng yên, hơi lệch mặt một chút nhìn Nhan Lộ Thanh: "Tỉnh, lấy thẻ mở cửa."

Nhan Lộ Thanh xoa xoa đôi mắt: "Thẻ ở đâu?"

"Bên túi trái, bên tay em."

"Ồ." Nhan Lộ Thanh duỗi tay sờ túi trái trên người mình.

Cố Từ: ".. Túi anh."

Vì thế mở cửa chậm đi vài phút.

Chờ Cố Từ ôm cô vào phòng, thẳng tắp tiến về giường của cô, Nhan Lộ Thanh đột nhiên ôm sát anh: "Cố Từ, em lớn như vậy còn chưa nhờ ai cả."

"..."

Bước chân Cố Từ dừng một chút, "cho nên?"

"Cho nên.." cô thật cẩn thận mà nói, "Nhờ anh, chuẩn bị nước tắm giúp em?"

* * *

Chờ nước chuẩn bị xong, tắm xong, Nhan Lộ Thanh dùng tư thế vô cùng kỳ quái bò ra bồn tắm, lau khô bản thân rồi mặc áo tắm vào, tiêu phí sức lực bản thân.

Vì thế cô lại cao giọng gọi "Cố Từ", không bao lâu sau bên ngoài truyền đến âm thanh của anh.

"Mặc quần áo chưa?"

"Mặc." Nhan Lộ Thanh nói, "Nhưng em đứng dậy không nổi--"

Cố Từ đẩy cửa tiến vào, vừa đi về phía cô vừa,

"Không tệ, còm biết mặc."

"Đó là đương nhiên" trước lạ sau quen, Nhan Lộ Thanh nhìn anh khom lưng liền câu lấy bờ vai anh, "Ý thức an toàn của em rất mạnh mà?"

Cố Từ vừa tắm xong, thay quần áo, tóc ướt mềm mại.

Hai người đều dùng sữa tắm khách sạn, cùng một mùi hương.

Cố Từ đi tới, nhìn quần áo ngủ trên người Nhan Lộ Thanh còn tính là ngay ngắn, đai lưng cung miễn cưỡng buột lên, chỉ từ dưới vạt áo lộ ra đôi cẳng chân tuyết trắng, nhìn quá mức tinh tế, tựa hồ một chút là có thể bóp gãy.

Anh đem Nhan Lộ Thanh chặn ngang lần nữa bế lên, không khỏi châm chọc mà nói: "Nga, thì ra em còn có ý thức an toàn."

"Đúng vậy," Nhan Lộ Thanh nói đương nhiên, "chẳng hạn như, em tuyệt đối không thể làm người xa lạ xuất hiện ở phòng ngủ phòng tắm của em.." Cô tăng thêm ngữ khí, "Đặc biệt khác phái."

".. Sau đó," Cố Từ nhìn cô như sinh vật ngoài hành tinh, "Sao em kêu tôi lại đây?"

"Đó là bởi vì!" Nhan Lộ Thanh đột nhiên bị mắc kẹt giữa "anh không khác phái" và "anh không xa lạ" tự hỏi một trận, sau đó mới cẩn thận lựa chọn vế sau, "Đó là bởi vì anh không xa lạ."

Cố Từ cười nhạt, không trả lời.

Thời điểm chờ anh thả lên giường, lại nghe cô nghĩ sao nói vậy nói tiếp một câu--

"Hơn nữa, chúng ta đều ngủ qua, quen thuộc như vậy, em có cái gì để sợ?"

"..."

-

Trước lạ sau quen, lời này áp dụng với rất nhiều tình uống--chẳng hạn như sau di chứng say rượu một lần, lần thứ hai đối với cảm giác này tập mãi thành thói quen.

Sáng hôm sau, Nhan Lộ Thanh tỉnh lại rất nhanh thích ứng sự đau đầu dạ dày khó chịu, rửa mặt xong ra phòng, vừa lúc gập Đại Hắc mang theo bữa sáng trong hộp từng cái từng cái bày lên bàn.

Canh dưõng sinh, cháo dưỡng dạ dày. Thật không sai.

Cô cầm chén ngồi trên sô pha, nghe cậu ấy hội báo: "Tài xe đến dưới khách sạn, Tiểu Hắc đưa chó đi dạo chưa về."

Ngón tay Nhan Lộ Thanh ngừng một chút: "Kia.. Cố Từ đâu?"

"Tôi tới không có nhìn thấy anh ấy, chắc là chưa tỉnh."

"..."

Đại Hắc nghiền ngẫm ý tứ của cô, thử hỏi, "nhan tiểu thư, cần tôi kêu rời giường?"

"Không cần không cần." Nhan Lộ Thanh lập tức đánh gãy cậu ấy, có điểm chột dạ "Chúng ta chờ anh ấy một chút đi, nói không chừng hôm qua anh ấy ngủ không ngon, không vội."

"Tại sao ngủ không ngon?"

Nhan Lộ Thanh đang muốn trả lời, phía sau có tiếng mở cửa "lạch cạch".

Cố Từ bước chân dài đến sô pha, bởi vì da quá trắng nên mảng xanh rất rõ ràng, thời điểm nhìn thoáng qua Đại Hắc, mặt mang tươi cười mà trả lời vấn đề của cậu ấy: "Bởi vì tối qua tôi giúp nhân vi nhạc (giúp người làm niềm vui), chiếu cố một người tàn tật."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Đại Hắc xấu hổ "a" một tiếng, đầu tiên là nói buổi sáng tốt lành với Cố Từ, rồi sau đó nhịn không được hỏi thăm: "Sau khi nhan tiểu thư uống say, hoàn toàn không thể đi được?"

"Ừm, hơn nữa không chỉ tàn tật chân." Cố Từ vẫn nhấp môi cười, ngữ khí ôn hòa "đầu óc cũng vậy."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Phảng phất có một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt: Công chúa măng quốc gửi măng cho bạn.

Nhan Lộ Thanh thôi miên bản thân tôi không nghe thấy x3.

Chỉ cần tôi không xấu hổ, thì không có người có thể làm tôi lúng túng.

Cô mắt nhìn mũi mũi nhìn tim uống cháo, chờ cảm nhận sô pha lõm xuống, nhìn thấy tay Cố Từ mở phần ăn của anh, Nhan Lộ Thanh mới nhỏ giọng mở miệng.

"Cái kia.. tối hôm qua làm phiền anh, ngượng ngùng ha."

Thanh âm bên cạnh càng ôn hạch thêm.

"Không sao." Cố Từ cười nói, "Dù sao ngủ đều ngủ qua, quen thuộc như vậy, sợ cái gì?"

"..."

Thiếu khi say, tỉnh trả lại.

Tiểu Hắc vào cửa vào đúng lúc bầu không khí hòa hạt nhân này, cậu ấy vừa giữ biên mục vừa thở không đều mà báo cáo: "Lang chạy tốt quá, tôi còn cho rằng đi dạo dạo là được, kết quả nó kéo tôi chạy mấy ngàn mét mới bằng lòng trở về!"

"Được nha tiểu lang." Nhan Lộ Thanh khen "có thể đem người đảm đương vũ lực mệt thành như vậy."

Lang giống như vui vẻ chạy đến, xoay quanh cô cùng Cố Từ, mãi cho đến khi hai người duỗi tay sờ soạng đầu nó mới thôi.

Ăn sáng xong, thời điểm tạm biệt bạn học dưới lầu, Nhan Lộ Thanh cùng đôi song sinh lưu luyến không rời, biểu diễn tỷ muội tình thâm, thiếu chút nữa khóc tại chỗ.

Sau khi lên xe về nhà, Nhan Lộ Thanh mở đàn trò chuyện, tiếp tục xem bong bong của hai chị em.

Hạ Vũ Thiên bong bóng lam: "Huhu tôi rất thích cô ấy, không biết lần sau gặp lại là khi nào.."

Hạ Tuyết Thiên bong bóng lam: "Chuyện khó chịu nhất trên thế giới, chẳng qua là ngươi vừa mới cắn cp một đôi mới, thì phải rời xa bọn họ.."

Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm di động, vòng mắt đỏ vừa rồi còn không biến mất, cảnh này nhìn không biết còn tưởng là thất tình.

Cố Từ kéo kéo khóe miệng, đang muốn mở miệng an ủi cô hai câu, lại thấy Nhan Lộ Thanh rời wechat, click trên màn hình.. phần mềm trắng đen video ngắn.

"..."

Nháy mắt mất đi du͙© vọиɠ mở miệng.

Tựa như giống như ngày đó--

Trò cũ trọng thi.

Mộng cũ tái hiện.

Video ngắn đều thăm dò sở thích người dùng, yêu thích Nhan Lộ Thanh bị chập chừng rõ ràng, ngoại trừ quảng cáo mở đầu, phần mềm đểu đẩy cho cô mười cái video trong đó năm cái đều là mỹ nữ--không phải mỹ nữ biến trang thì là mỹ nữ hóa trang, còn không nữa thì là ảnh chụp ngắn.

Cô liền đỏ mắt nhìn một vòng, bình luận khen hết, một là như cũ 【 chào vợ ơi 】, còn một cái là dục dương tiên ức- (*) --

(*) : Chắc là trước giải thích sau kết luận

@ đang lẩn trốn thánh mẫu: 【 cá nhân tôi cảm thấy khu bình luận có chút quá đáng, chúng ta giả thiết một chút, nếu bạn nữ này là bạn bạn chị em bạn người nhà bạn, người khác vẫn luôn nói cô ấy là vợ của họ mọi người sẽ khó chịu bao nhiêu? Huống chi cô ấy lại là vợ tôi, hy vọng mọi người không cần lại suy đoán lung tung. 】

"..."

Dù sao một câu đều không rời vợ, mỗi cái đều là vợ của cô.

Cố Từ lại lần nữa lấy vành mũ che khuất nữa khuôn mặt, nhắm mắt dưỡng thần.

Chiếc xe đang đi là xe bảy chỗ, lớn nhỏ hắc ngồi ở hàng sau.

Nhan Lộ Thanh đang bật loa, Tiểu Hắc hiện tại quen thuộc với hai người, lá gan càng lúc càng lớn, nghe Nhan Lộ Thanh lướt video, cũng dám ra tiếng cảm khái trực tiếp: "Nhan tiểu thư, không biết còn tưởng đây là điện thoại của nam sinh.." dừng một chút, cậu ấy ngượng ngùng gãi gãi đầu "bởi vì điện thoại tôi vừa mở ra cũng đề cử như vậy, hắc hắc."

"Cậu biết cái gì." Nhan Lộ Thanh bỉu môi "Hơn nữa cái này không thể trách tôi, lúc trước soái ca mỹ nữ tôi đều thích xem, nhưng xem mặt Cố Từ lâu rồi, liền không cảm thấy người khác có bao nhiêu đẹp trai.."

Tiểu Hắc suy nghĩ trong chốc lát: "Hình như là vậy thật.."

Cũng không ai chú ý đến, bởi vì đoạn đối thoại cộc lốc này, mỗ đại lão vốn dĩ cạn lời trở về trạng thái bình thường.

- -khi đó, Nhan Lộ Thanh còn không biết trong nhà sẽ còn có cái kinh hỷ gì đó chờ cô.

- -#motdoivouu

Trong nháy mắt biệt thự lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, thế nhưng Nhan Lộ Thanh có loại áo giác bản thân ra ngoài chơi một tháng. Tuy rằng điệp diệp sơn chơi rất vui, nhưng nơi căn cứ lúc đầu xuyên qua chính là biệt thự này, cô vẫn cảm thấy nơi này càng giống "nhà" một chút.

Mấy người ở ngoài sân xuống xe, Nhan Lộ Thanh đến cửa, liền nghe một trận ca--

Ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là a di thường quét lá rụng trước cửa.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, a di vừa quét lá rụng, vừa xoay vòng, biểu diễn mỹ tư tư, trong miệng vẫn còn ca hát, rất giống trong phim hoạt hình.

A di này ngày thường ít nói nhất, rất có năng lực, không nghĩ đến là vẫn luôn kiềm nén bản tính của mình.

Nhan Lộ Thanh đi qua nghĩ khen a di vài câu, kết quả là disney adi thấy cô như thấy cái gì đó, tay chân lập tức luống cuống đứng ngay ngắn. Nhan Lộ Thanh chạy nhanh an ủi bà: "A di không có việc gì, nếu dì xướng ca quét rác vui vẻ như vậy, về sau cũng tùy ý xướng, dì hát như vậy tôi còn tưởng đây là lâu đài disney đâu."

Tiểu Hắc phía sau lại bắt đầu nghẹn cười, mà a di disney lập tức đỏ mặt, khom lưng với cô, "Đúng rồi nhan tiểu thư, vừa rồi có người quen lại đây tìm ngài, ngài không ở đây, hắn nói trong chốc lát lại đến."

"Ồ, được."

Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không để ý, sau khi vào biệt thự ở lầu cầu thang tự động rẽ phải mà trở về phòng mình, bên cạnh cầu thang, nghe Đại Hắc bên cạnh nói: "Nhan tiểu thư, nhan lão tiên sinh--chính là ông nội cô mấy ngày nay muốn gặp cô, bố cô cũng muốn gặp cô, bác sĩ tâm lý cũng muốn gặp cô.."

Nhan Lộ Thanh: "..."

Mẹ nó, về nhà một chút cũng không tốt.

Tâm tình cô bực bội mà đồng ý một loạt: "Ừ.. ừ.. đã biết, sẽ đi."

Chờ Đại Hắc rốt cuộc cũng hội báo xong, Nhan Lộ Thanh đóng cửa phòng, lập tức đem bản thân ném lên giường lớn mềm mại.

Cô ghé vào trên giường thoải mái dễ chịu mà mở điện thoại ra.

【 đang lẩn trốn thánh mẫu 】: Gia gia, sớm nha, ngài rời giường chưa?

【 bần đạo không phải thần côn 】: Sớm, tiểu cô nương.

Giao lưu bắt đầu, đỉnh đầu lão gia gia bắt đầu nổi bong bóng.

Bong bóng vàng: "Cô nương này cuối cùng cũng tìm đến ta, ai, còn tưởng rằng đây lại là một hài tử lừa mình."

Bong bong hồng: "Không biết tư chất nàng thế nào?"

Nhan Lộ Thanh: . Ổn!

Người này không có khả năng ý tưởng nội tâm cũng gạt người đi? Sóng này tuyệt đối ổn! Đây là đáng tin cậy!

Cô đang muốn hỏi bắt đầu học tập như thế nào, học phí ra sao, phía sau một trận tiếng đập cửa dồn truyền đến--

Nhan Lộ Thanh: "Vào."

Tiến vào là Đại Hắc, nhìn có chút mộng bức: "Nhan tiểu thư.. dưới lầu, dưới lầu có người tự xưng bạn trai cũ cô đến?"

Nhan Lộ Thanh: ?

Cô bật từ trên giường mà ngồi dậy: "Cái gì đến?"

Vừa nói vừa cướp đoạt ký ức trong đầu nguyên chủ.

"Nói là họ Chương.. hình như là con trai riêng Chương gia, một thiếu gia vẫn luôn dưỡng bên ngoài." Đại Hắc nói xong, lại khẩn trương hỏi, "Hắn thật là bạn trai cũ của cô?"

".. Bạn trai cũ cái rắm! Không cần bôi nhọ tôi, tôi độc thân!"

Tuy rằng nói vậy, nhưng cô vẫn nổ lực hổi tưởng--chỉ là, chỉ là không tìm được ký ức cái họ Chương tương ứng. Nhan Lộ Thanh vừa xuống lầu, vừa hồi tưởng, thẳng đến khi cô nghe được trong phòng khách truyền đến một giọng nam xa lạ--

"Nhan tiểu thư vội như vậy? Một tuần trước nơi này không có người, không phải là đang đặc biệt trốn tôi chứ?"

Giọng nói được đặc biệt điều chỉnh, giọng người này không thể nói hay cũng không thể nói dở, lại bị loại ngữ điệu này làm cho chẳng ra gì cả.

Nhan Lộ Thanh vừa lúc xuống bậc thang, đảo mắt qua phòng khách liền nhìn thấy người đang nói chuyện.

Người nọ hai đuôi mắt đào hoa quá cong, cằm nhọn, môi hồng nhuận, tuy nói đúng là có vài phần tư sắc, nhưng mặc này cũng như có những gương mặt soái ca Nhan Lộ Thanh nói qua trước đó không lâu--tuy rằng tính đẹp nhưng có không có chút ý khen, thua xa Cố Từ.

Cũng trong nháy mắt nhìn tháy gương mặt này, ký ức hắn cùng nguyên chủ xuất hiện trong đầu Nhan Lộ Thanh--

Nguyên chủ xác thật từng giúp hắn, cho hắn tiền, cùng hắn ăn cơm vài lần--hoặc nói, hẹn hò vài lần. Nhưng hai người không có làm chuyện quá mức gì, hắn tìm tới cũng không biết là thích nguyên chủ hay là muốn hỏi tại sao nguyên chủ chưa cho hắn tiền.

Mà thiên kim đại tiểu thư nguyên chủ sỡ dĩ nhìn trúng đứa con riêng này, là bởi vì..

Ả cảm thấy mặt hắn cùng Cố Từ rất giống.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy nguyên chủ mới thật sự là mù, này giống cái gì? Này khác nhau ở level Oreo cùng áo lợi, có thể nói là không chút tương tự nào cả?

Nhan Lộ Thanh cúi đầu, cắn răng thấp giọng hỏi Đại Hắc: "Hắn muốn tới cậu không biết? Sao câu không sớm nói cho tôi?"

Đại Hắc vô tội: "Loại này.. ngạch.. loại trình độ việc tư này, ngài hình như không nói cho chúng tôi biết."

Một bên đôi mắt Tiểu Hắc trừng lên như chuông đồng, nhưng cái gì cũng chưa nói. Nhan Lộ Thanh trong lòng càng lo âu, trong tay vừa lúc vẫn là giao diện wechat, liền tùy tay click mở khung thoại Tiểu Hắc, quả nhiên thấy được bong bong tranh trước khủng sau nổi ra ngoài.

Màu vàng: "Kí©h thí©ɧ! Quá kí©h thí©ɧ!"

Màu vàng: "Thì ra nhan tiểu thư thoạt nhìn không yêu đương, kỳ thật chấp niệm của cô ấy đối với Cố Từ sâu như vậy! Mình liền biết tư liệu sau lưng mình không có sai mà!"

Màu vàng: "Cái này kêu cái gì tới? Lúc mình xem tiểu thuyết của em họ hình như nói là.. A! Là thế thân! Đây là thế thân!"

Hồng nhạt: "Nhưng tại sao không trực tiếp truy bản thân đâu? Này cũng quá kí©h thí©ɧ!"

Hồng nhạt: "Thật chờ mong!"

* * *

Sinh động hận không thể một giây có thể nói lên mười cái ý tưởng.

Nhan Lộ Thanh xem xong Tiểu Hắc bên cạnh, nhịn không được trợn trắng mắt lên với cậu ấy: "Cậu hiện tại quản lý biểu tình không tồi ha."

Cô nói xong, lại thong thả bước tới chỗ vị Chương thế thân kia, trong đầu nghĩ: Trước khi Cố Từ nhìn thấy Chương thế thân, đem đoạn quan hệ này chặt đứt.

Nhưng không đợi cô ấp ủ tốt nên nói cái gì, phía sau đã truyền đến tiếng vang cửa phòng.

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn, Cố Từ đang cầm cái ly không đi ra, anh đã cởϊ áσ khoác ra, chỉ còn một kiện thuần trắng, sấn đến làn da sứ bạch.

Tựa hồ cảm thấy hứng thú với uống nước, Cố Từ lập tức đi đến bên người mấy người trên bàn, rót cho bản thân ly nước không quá đầy, ngửa đầu lên uống mấy ngụm, thời điểm hầu kết lăn lộn có loại gợi cảm không nói nên lời.

Uống nước xong, anh mới nhàn nhạt xốc mắt nhìn qua mấy người: "Sao vậy?"

Toàn bộ hành trình, trong phòng khách lặng ngắt như tờ, lúc này Nhan Lộ Thanh mới thoát ra khỏi mỹ nhan của anh.

Đậu móa x3! Xong đời, Cố Từ ra rồi!

Này chẳng phải là đại biểu.. Chính chủ muốn gặp đến thế thân ――?

Thời điểm cô muốn mở miệng giải thích trước, chương thế thân lại lần nữa đoạt đáp.

"Nga.. Thì ra đây là Cố thiếu." Vị chương thế thân này đầu tiên đánh giá trên dưới Cố Từ, đánh giá xong, lại dùng ngữ khí như ăn mười viên chanh nói, "Đều nghe người khác nói, Nhan tiểu thư giúp tôi là bởi vì gương mặt này cùng Cố gia công tử lớn lên giống nhau, không nghĩ tới, thật đúng là cùng tôi lớn lên rất giống."

Nhan Lộ Thanh vừa nghĩ: Từ từ huynh đệ, ngươi có phải hay không lầm trình tự trước sau, mẹ nó nào có ai nói gia gia giống tôn tử?

Vẻ mặt kinh tủng nghe xong đoạn thoại này, sau đó quay đầu nhìn Cố Từ: "Không phải, tôi thật không có ――"

Mà lúc này, Cố Từ thu tấm mắt nhìn Chương thế thân, một lần nữa dừng ở trên mặt cô.

Ánh mắt anh thực vi diệu, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt.

Nhan Lộ Thanh lập tức trừng lớn đôi mắt, "Anh nghe tôi giải thích!"

* * *

#motdoivouu