Chương 8

Chương 8.

Không phải Thôi Thời Sơ không muốn hôn môi, y chỉ đơn thuần muốn đuổi kẻ xâm phạm theo bản năng.

Phó Nghiên ôm y lên cao hơn, cánh mũi áp sát lại cọ lên mặt Thôi Thời Sơ, đầu lưỡi hắn lui ra ngoài, khẽ đảo quanh môi y.

Thôi Thời Sơ mở mắt, mơ màng nhìn quanh rồi lại nhìn người trước mắt giống như còn chưa tỉnh. Y ôm chặt cổ Phó Nghiên theo bản năng, úp mặt vào cổ hắn.

Phó Nghiên đang bế quan tranh thủ ra ngoài, thời gian cho hắn ở đây không nhiều lắm. Hắn nhanh chóng chỉnh lại quần áo Thôi Thời Sơ, bế y về phòng ngủ của mình.

Về đến nhà, Phó Nghiên đặt Thôi Thời Sơ lên giường.

Hắn ngửi được mùi rượu trên người đi, muốn đi rót một chén nước nhưng Thôi Thời Sơ ôm cổ hắn không cho hắn đi khỏi. Phó Nghiên giữ lấy tay y muốn gỡ ra lại bị Thôi Thời Sơ cay mày càng ôm chặt hơn.

Một lát sau, Thôi Thời Sơ buông tay, túm y phục trên người Phó Nghiên theo trực giác, dùng giọng mũi nói: “Ngủ.”

“Chúng ta phải ngủ cùng nhau.”

Thôi Thời Sơ nâng đôi mắt nhuốm đầy men say nhìn Phó Nghiên.

Phó Nghiên bại trận lập tức từ bỏ dự tính ban đầu, hắn dỗ y một câu: “Ngươi ngủ trước.” Sau đó cởi bỏ áo ngoài cho Thôi Thời Sơ, lần này Thôi Thời Sơ không làm loạn nữa, y dựa vào người hắn bắt đầu thả lỏng ngủ mất.

Phó Nghiên rảnh rỗi, lột bỏ hết y phục trên người y chỉ để lại một lớp trong cùng. Sau đó hắn ra ngoài lấy một tiên giải rượu đan hòa với nước ấm, quay lại cẩn thận đút cho Thôi Thời Sơ uống.

Bóng đen từ cửa sổ hắt xuống dần thay đổi, ánh trăng từ tốn chạy dần về phía tây. Phó Nghiên thấy Thôi Thời Sơ ngoan ngoãn nằm ngủ mới yên tâm một chút. Hắn lấy miếng ngọc bội bản thân để lại cho y từ năm trước trong đống y phục của Thôi Thời Sơ đặt xuống bên gối y, nói cho y biết bản thân đã tới, sau đó lưu luyến rời đi, quay trở về khe núi tiếp tục bế quan.

*

Ngày đầu năm mới, Thôi Thời Sơ tỉnh dậy trong ổ chăn ấm áp, y thấy miếng ngọc bên gối. Cách trang trí xung quanh hoàn toàn khác với phòng y, hiển nhiên đây là phòng Phó Nghiên, miếng ngọc bội kia cũng là di vật của mẫu thân Phó Nghiên, thứ này có thể ở đây chứng tỏ tối qua Phó Nghiên trở lại.

Thôi Thời Sơ cầm ngọc bội trong tay xoay người nhìn xuống ván giường, trong lòng sinh ra chút đắc ý.

Trong cốt truyện gốc, Phó Nghiên không hề nảy sinh tình cảm dư thừa với bất cứ nữ chính nào, trong mắt hắn, bọn họ chỉ có giá trị lợi dụng. Phó Nghiên còn chưa trải qua biến cố lúc sau, đã có thể đối xử với y như vậy, xem ra trong lòng hắn y quan trọng hơn bất cứ ai.

Thôi Thời Sơ nằm lăn một hồi mới đứng dậy thay quần áo được đặt sẵn ở mép giường, y dùng phép thuật búi tóc, cuối cùng sải bước tới trước gương đồng sửa sang lại.

Không biết khi nào, bóng người tuấn tứ trong gương đồng đột nhiên xuất hiện vệt đỏ trên tai, giống như sắc hồng khẽ điểm trên cánh hoa trắng muốt phủ thêm một tầng mê hoặc. Thôi Thời Sơ tới gần gương, đưa tay lên xoa tai, vệt đỏ không có biến mất mà ngược lại càng xoa càng đỏ.

Nhìn qua như thể có người đeo thêm một chiếc khuyên tai cho y vậy.

Thôi Thời Sơ ngẫm nghĩ, sau đó bị chính suy nghĩ vớ vẩn của bản thân dọa sợ, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương cảm thấy khác hoàn toàn lúc trước.

Thanh niên tuấn tú lộ ra chút u sầu buồn bã, ánh mắt trong veo như mặt hồ chẳng giống đa tình mà như chất đầy tâm sự.

Thôi Thời Sơ nhấc gương lên, hốt hoảng chạy ra ngoài phơi nắng, ngắm nhìn lại bản thân trong gương, phát hiện môi hơi hồng như thể vừa hôn môi với ai sau đó quay về.

Tối qua, còn có thể là ai nữa?

Thôi Thời Sơ lùi lại một bước, giống như bị sét đánh thức tỉnh, y ngơ ngác đứng tại chỗ, vội vàng trả gương đồng về vị trí cũ, hoang mang mυ"ŧ một chậu nước vội vàng lau miệng rửa tai. Chờ dọn dẹp xong hết, y chạy thẳng một mạch rời khỏi nơi ở của Phó Nghiên không quay đầu lại, trong lòng âm thầm thề không bao giờ đặt chân tới đây nữa.



Thôi Thời Sơ không dám nghĩ tới chuyện xảy ra vào đêm giao thừa, trời chưa sáng y đã bắt đầu tu luyện, chờ trời tối lập tức ngồi xếp bằng, độ chăm chỉ khiến vô số đệ tử ngạc nhiên.

Thỉnh thoảng, mỗi khi trong lòng bực bội, Thôi Thời Sơ sẽ chạy lên núi luyện kiếm.

Lúc này, y thường xuyên bắt gặp Tôn chấp sự ngồi trên cái cây kia.

Tôn chấp sự rất chuyên nghiệp trong việc lười biếng, hắn tới Ngọc Hành Phong cũng không chú tâm làm việc giống như chỉ tới tìm một chỗ ở. Có đôi khi hắn thấy Thôi Thời Sơ luyện kiếm sẽ nhảy xuống dạy bảo y vài câu giúp y ngộ ra vài phần kiếm y.

Thoáng cái Ngọc Hành Phong lại trôi qua bốn mùa, kiếp vân bao phủ phía trên khe núi nhiều ngày tan dần. Ngọc Hành Phong xuất hiện tu sĩ cảnh giới Kim Đan mới.