Từ khi sinh ra Khanh Lương Lương đã có thể chất hút mèo cực kỳ đặc biệt, mỗi ngày từ nhà trẻ về nhà cô bé đều bị một đám mèo hoang chặn đường. Nhưng bố cô bé lại cực kỳ sợ mèo, vì thế họ đã chuyển nhà rất nhiều lần. Cuối cùng bố cô cũng tìm được một nơi không có mèo, xách theo túi lớn túi nhỏ dọn nhà suốt đêm với Tiểu A Lương. Vì thế cô chỉ có thể lén nói hẹn gặp lại với bé mèo đen cô thích nhất trong lòng. Mấy năm sau, trên đường về nhà Tiểu A Lương lại bị chặn đường. Ánh mắt thiếu niên đứng đối diện âm trầm, trên thái dương anh có một vết sẹo do dao cắt dài, nhìn hung dữ như thể sắp sửa cắn người. Tiểu A Lương bị dọa khóc, cô nơm nớp lo sợ bới tung túi tiền, cuối cùng cô chỉ tìm ra được một túi cá khô nhỏ với bảy tệ năm xu. “.... Tôi, tôi chỉ có từng này.” Nửa tiếng sau, Tiểu A Lương ôm một xấp ông Mao (tiền) ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, còn chưa kịp bước vào cửa thì bố cô đã đeo tạp dề xông ra, ông ghét bỏ lại khϊếp sợ hỏi: “Con! Sao người con đầy mùi mèo thế?!!” Tiểu A Lương: “......?” Bé mèo đen lạnh lùng cao quý siêu ngạo kiều x Bạc hà mèo ngốc ngốc đáng yêu siêu ấm áp # Hử, sao tay người đàn ông này lại hồng hào mềm mại quá thể đáng vậy # Một câu tóm tắt: Tôi kiêu ngạo chết đi được, tuyệt đối không thơm! Lập ý: Ai cũng có trách nhiệm bảo vệ mèo con