Chương 9

Nhìn qua Trương Thành Trí trông khoảng tầm ba, bốn mươi tuổi, tóc dài ngang vai, rất gầy, đôi mắt xếch lên như con dao sắc bén, vẻ mặt máu lạnh trời sinh. Ông ta mặc trường bào màu đen, đi giày vải, đeo một chiếc dao găm xinh đẹp ở thắt lưng.

Người đàn ông đầu tiên là cau mày nhìn hồi lâu, sau đó nâng l*иg sắt lên, tỉ mỉ nhìn thêm một lần, vẻ mặt phức tạp.

“Mắt xanh lục?”

Hầu hết mèo đen đều có mắt màu cam vàng, màu xanh lục cực kì hiếm thấy. Hơn nữa bộ lông này có màu đen nhánh sâu thẳm, nhìn kĩ có thể thấy phần đầu lông phiếm hồng.

Dù sao thì người trong nghề cũng có chút mắt nhìn và trực giác. Nhưng Trương Thành Trí nhìn chằm chằm một lúc lâu với sắc mặt nghiêm trọng, sau đó tiện tay để l*иg sắt sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.

“Nhìn bề ngoài cũng được, nhưng mẹ nó chỉ là một con mèo con chưa cai sữa, làm sao nuôi được mèo quỷ?”

Hoàng Đại Tiên cười tít cả mắt, vội vàng tiến về phía trước nói dối:

“Đã cai sữa rồi, ngài đừng nhìn nó nhỏ bé như vậy, không phải tôi phóng đại đâu, chứ tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới bắt được con mèo này đấy. Đừng có thấy bây giờ nó yên tĩnh thế, tôi phải đánh rất nhiều thuốc mê mới được như vậy đó.”

Ông ta sáp lại gần, nhỏ giọng nói với Trương Thành Trí:

“Đó là liều thuốc có thể khiến năm, sáu con voi gục đấy!”

“Ờ ờ ờ, ông cứ mẹ nó dốc hết sức mà khoác lác đi.”



Trương Thành Trí chán ghét đẩy ông ta ra, ông ta biết rất rõ lão già này như thế nào, đừng nói là liều thuốc đánh gục được năm, sáu con voi, ngay cả kim tiêm gây mê lão già này cũng chưa chắc đã cầm được.

Tuy vậy, Trương Thành Trí lại nhìn con mèo đen trong l*иg sắt, vẻ ngoài và màu lông, quan trọng nhất vẫn là “khí chất” thoang thoảng quanh người nó, đúng thật là hàng cao cấp.

Vì thế ông ta miễn cưỡng nói:

“Được rồi, tạm chấp nhận, tạm chấp nhận, con mèo này năm vạn. Tôi sẽ tự làm, nếu thành công thì cho ông thêm gấp năm lần.”

“Ngài Trương của tôi ơi, năm vạn…. Này này này… Này không đủ được.”

Hoàng Đại Tiên không ngờ có thể bán được nhiều như vậy, bình thường ông ta có mặt dày tâng bốc lên tận trời cao thế nào thì một con mèo đen con cao nhất cũng chỉ một trăm tám mươi đồng, thế nhưng người này mở miệng lại là năm vạn. Hơn nữa con mèo này là ông ta thuận tay nhặt được, tính toán một chút thì chẳng khác gì tiền từ trên trời rơi xuống.

Nhưng làm con cáo già lăn lộn trong giang hồ bấy lâu, ông ta đảo mắt, lập tức nổi lên tâm tư khác. Ông già luộm thuộm có hàm răng ố vàng, cười lên cực kì ghê tởm, trán còn bóng loáng dầu.

“Ngài Trương này, con mèo này còn nhỏ, nếu tôi nuôi dưỡng một, hai năm nữa thì có thể… Ha ha có giá gấp mười lần, ngài nói xem có đúng không?”

Hai người trong phòng cò kè mặc cả, Tiểu A Lương ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào con mèo đen trên tay người đàn ông. Nó ước chừng chỉ to bằng hai tay cô chụm lại, thậm chí còn nhỏ hơn cả con của Hoa Hoa mà cô nhìn thấy hồi chiều nay.

Nghe người kia nói, ông ta muốn mèo già để làm mèo quỷ, Tiểu A Lương không biết mèo quỷ là cái gì, nhưng chỉ có người chết mới trở thành quỷ, nói cách khác rất có thể bọn họ sẽ gϊếŧ chết đám mèo ở đây.



【 Gϊếŧ chết?!! 】

Tiểu A Lương hoảng sợ mở to hai mắt, bàn tay vô thức nắm chặt góc váy. Cô ước lượng khoảng cách, từ cửa sổ đến chỗ Hoa Lê bằng khoảng một nửa chiều dài lớp học ở trường, nếu chạy từ đây đến đấy cướp thì chắc chắn không được, hơn nữa l*иg sắt lớn như vậy, cô ôm sẽ không chạy được bao xa.

【 Làm sao...... Làm sao bây giờ? 】

Tiểu A Lương nôn nóng đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, cô nhìn một vòng xung quanh, thấy những quả anh đào đỏ tươi trên cây. Hiện giờ đang là giữa tháng năm, vừa lúc anh đào chín, vì thế cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, sau đó cẩn thận vươn tay ra hái, gói vào trong váy.

Lúc này đã gần mười một giờ rưỡi, hai người bên trong cuối cùng cũng kết thúc tranh chấp, Trương Thành Trí trả mười vạn, nếu làm thành công mèo quỷ thì sẽ tăng lên năm lần. Bây giờ vẫn còn là năm hai nghìn lẻ sáu, giá hàng thấp, đừng nói hai mươi vạn, mười vạn cũng đã là một số tiền khổng lồ đối với những gia đình bình thường.

Hoàng Đại Tiên nghe vậy, mặc dù ngoài mặt lộ vẻ đau khổ, nhưng trong lòng đã nở hoa, vì thế sảng khoái đưa chìa khóa. Trương Thành Chí nhíu mày bực bội, lại đá cho ông ta một cái.

“Được rồi, ông đây biết ông được hời rồi, nhanh đi làm việc mau, không được làm chậm trễ cố chủ bên kia. Nếu muộn giờ, tôi sẽ vặn đầu ông ném xuống hồ đêm!”

“Tôi làm ngay đây! Ngài Trương, ngài đừng thấy ông Hoàng tôi có tuổi rồi, nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn. Nhưng mà tiền đặt cọc của ngài có phải nên…”

Ông ta vừa cười hì hì, vừa dùng tay làm động tác đồng tiền. Trương Thành Chí trực tiếp đá ông ta, giọng điệu hung dữ:

“Cút mau, ông đây có quỵt một đồng nào của ông bao giờ chưa? Nhanh lên!”

“Dạ dạ dạ, tôi sai rồi, chẳng phải tôi chỉ nói vậy thôi sao.”