Chương 7

Vì thế, lần đầu tiên Tiểu A Lương không nghe lời bố, chạy ra khỏi nhà sau mười giờ tối.

Cô mang theo một chiếc ba lô y tế nho nhỏ, bên trong có băng keo cá nhân, băng gạc, dung dịch ô-xy già, cồn i-ốt,.... Tiểu A Lương nghĩ, có lẽ đám mèo không cẩn thận bị thứ gì đó làm cho bị thương, hoặc là… Bị chó hoang cắn.

Vì vậy cô đặc biệt mang ba lô y tế theo, còn cầm thêm một cái đèn pin nhỏ.

Từ cổ đến phần lưng của Hoa Hoa bị rách toạc ra rất lớn, nhưng nó không cho Tiểu A Lương giúp băng bó mà chỉ kéo cô đi ra ngoài như muốn đưa cô đến nơi nào đó. Vì thế Tiểu A Lương chỉ có thể chạy một mạch theo sau Hoa Hoa.

Bình thường phải rạng sáng bố mới về, bởi vậy chỉ cần mình trở về tắm rửa trước lúc đó là được rồi.

Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng Tiểu A Lương vẫn rất lo lắng. Cô hổn hển chạy. khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ bừng giống như quả đào chín.

Cô bé đi theo con mèo rẽ vào bảy, tám khúc ngoặt, xuyên qua ngõ nhỏ. Trăng đêm nay rất lớn, con đường bị ánh trăng chiếu sáng lộ rõ mồn một, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng chó sủa ở các nhà xung quanh và tiếng ve inh ỏi.

Cuối cùng Tiểu A Lương cũng bị choáng váng, cô mới đến chỗ này được một tháng, ngày nào cũng chỉ có hai điểm đến là nhà trẻ và nhà mình, cô bé chưa từng đi đến nơi nào xa như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Hoa Hoa đang chạy ở phía trước bỗng dừng lại, nó hung ác cong lưng, ngay cả phần lông dính máu ướt nhẹp cũng dựng đứng lên. Tiểu A Lương dựa vào ánh trăng quan sát xung quanh.

Nơi này hình như là một khu nhà cũ, tro bụi trên tường rơi xuống, trên mặt tường có viết một dòng chữ không rõ, tòa nhà cao lớn đổ bóng xuống, đằng sau là khu rừng đen ngòm, không nhìn rõ được gì.



Xung quanh đột nhiên tối sầm lại, tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc, tiếng ve kêu không ngừng, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa. Tất cả những thứ xa lạ xung quanh khiến Tiểu A Lương không nhịn được ôm chặt chiếc ba lô vào lòng, trong l*иg ngực như có con thỏ trắng nhảy bịch bịch.

—— Cô có hơi sợ hãi.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng mèo kêu thảm thiết, chói tai vang lên từ trong tòa nhà cách đó không xa.

“Meo ngao!!!!”

“Meo ngao!!!!”

Hết tiếng này đến tiếng khác, ngay cả tấm kính cũng bị rung lên vì tiếng thét chói tai, nghe như ác quỷ giãy giụa trong địa ngục, khiến người ta sởn tóc gáy.

【 Đại Quất! 】

Tiểu A Lương vừa nghe thấy đã nhận ra ngay, bởi vì khác với tiếng kêu the thé hoặc êm dịu của những con mèo khác, tiếng kêu của Đại Quất cộc lốc, có hơi thô, rất dễ nhận biết.

Cô vội vàng đi về phía trước vào bước, lần theo nơi phát ra âm thanh. Tòa nhà cao lớn che khuất ánh sáng nên mặt đất rất tối, Tiểu A Lương không chú ý giẫm phải thứ gì đó, mắt cá chân trẹo xuống khiến cô ngã xuống đất.

Da của trẻ con mềm mại, mặt đất lại gồ ghề lồi lãm, ngay sau cú ngã đấy đầu gối và khuỷu tay đã bị rách ra. Cô bé ngồi dưới đất hồi lâu mới chậm rãi bò dậy, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, khóe miệng không khống chế được méo đi.



“Ư...... Đau quá.”

Lúc này, Hoa Hoa chạy tới liếʍ mặt cô, rồi lại kéo áo cô tiếp. Nhìn cả người con mèo toàn là máu, Tiểu A Lương cố hết sức kiềm nước mắt, cô cũng không dám chạm vào nó, sợ sẽ đυ.ng tới miệng vết thương, vậy nên chỉ chống người từ từ đứng dậy.

Tiểu A Lương hít khí lạnh, đau đớn khiến cô cầm đèn pin không vững, cô quay đầu lại chiếu đèn pin về phía sau, ánh sáng màu trắng cũng run rẩy theo. Vừa rồi cô thấy mình vấp phải một viên gạch, nhưng khi chiếu ánh sáng đến, Tiểu A Lương nhìn thấy Hoa Hoa đang ngửi gì đó, cô cẩn thận đến gần xem thử, phát hiện đó là một vũng máu khô, xung quanh còn có mấy cọng lông mèo như bị xé rách.

Sau khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Tiểu A Lương sợ tới mức lập tức lấy tay che miệng, toàn thân bắt đầu run lên, hốc mắt đỏ lên, ngay sau đó những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Nhưng mà lúc này, tiếng mèo kêu thảm thiết vẫn tiếp tục.

Tiểu A Lương hoảng sợ vội vàng tắt đèn pin, dùng cánh tay lau nước mắt trên mặt, sau đó cẩn thận tìm ra nơi phát ra âm thanh.

—— Ở tầng hai.

Từ hình bóng trên cửa sổ, cô nhìn thấy bên trong có vẻ là một người đàn ông. Tiểu A Lương vô cùng sốt ruột, nhưng không biết phải làm gì, ngay cả tụi con trai giật tóc cô ở nhà trẻ cô cũng không đánh được, huống chi là người đàn ông to cao giống bố cô như vậy.

Hơn nữa bây giờ cô đã lạc đường, không biết phải về nhà thế nào.

Nhưng lúc này, Hoa Hoa đưa cô đến đây đã không đứng vững vì mất máu quá nhiều, mắt thấy sắp ngất đi rồi. Tiểu A Lương chỉ có thể dùng băng gạc quấn vết thương trước, sau đó giấu nó vào trong ổ cỏ ở rừng cây phía sau.