Sâu trong hang động tĩnh mịch và âm trầm lại có một hành lang to như vậy, trên vách khảm huỳnh thạch ngũ quang thập sắc, hồn trắng bay lơ lửng nhẹ nhàng trên không, như mộng như ảo.
Ở giữa là một cái bục hình tròn, trên mặt có đặt một khối băng.
Sở Việt quỳ gối, tư thế đoan chính thẳng như kiếm. Vết rạn từ trước ngực lan rộng đến tận xương quai xanh, anh giống như một con rối không cẩn thận bị ngã, có vài mảnh vụn rơi xuống từ nơi vết nứt, Anh rũ mắt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, anh như là đang nhẹ nhàng kể với ai gì đó, nhưng cũng giống nói với chính mình.
“Ta lại gặp được anh ta...”
“Thật là không thể tin được... Đã từng là một con mèo tám đuôi không ai bì nổi mà giờ lại nhỏ yếu như vậy.”
“Suýt chút nữa thôi... Còn thiếu chút nữa... là ta có thể gϊếŧ hắn. Nhưng như vậy quá dễ dàng rồi.”
“À, đúng rồi, hiện tại hình như hắn chỉ còn một đuôi, lại còn như chó nhà có tang ở bên cạnh con người...”
Rắc ——
Sở Việt nói còn chưa nói xong, sườn mặt anh thình lình xuất hiện một vết nứt dài, đột nhiên âm thanh vang lên, ở hàm dưới chỗ vết nứt rơi xuống vài mảnh vụn, nơi đó trong nháy mắt xuất hiện vết nứt ghê người.
Nhưng mà...
—— bên trong lại trống trơn, không có bất cứ thứ gì.
“Chủ nhân.”
Minh Ngữ không biết xuất hiện phía sau Sở Việt từ khi nào, hắn mặc một cái áo choàng đen thật lớn, đôi tay ôm một vật hình người quấn băng khắp thân.
Tôi tớ của vong linh cúi đầu, giọng điệu cung kính: “Đã đến lúc rồi.”
“...”
Hắn nói xong, giữa không trung tĩnh mịch bỗng xuất hiện một không gian lớn.
Yên lặng ——
Mãi một lúc lâu sau, Sở Việt mới chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt rách nát không đầy đủ hiện vẻ mờ mịt trống rỗng, Nhưng lúc này, nửa bả vai của anh đã hoàn toàn vỡ vụn.
Nhưng đối với anh chuyện này sớm đã là chuyện thường ngày, dù gì cũng chỉ là một thể xác yếu ớt thôi.
“... Thế à.”
Sở Việt đứng lên, tư thế kỳ quái vặn vẹo, hơi giống như mấy con rối bị mất dây. Anh dùng một con mắt còn nguyên vẹn nhìn vật thể Minh Ngữ ôm trong lòng, —— Đó là một con người còn sống.
Thể xác dùng tro cốt và linh hồn để làm quá yếu ớt, mà Sở Việt lại kiên trì không dùng thân thể của yêu quái, vì thế lần này, bọn họ tìm được một thiếu niên có khả năng tâm linh rất mạnh mẽ, thể chất đặc thù có thể chứa một vong linh cường đại.
Lúc này, anh quay đầu, nhìn lướt qua khối băng phía sau.
Chỉ nhìn thoáng qua.
—— Giống như trẻ con làm sai việc gì đó nên chột dạ.
“Đổi nơi khác đi.”
Sở Việt khập khiễng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía cửa động, mảnh vụn nhỏ theo bước chân anh mà sột soạt rơi xuống. Giọng điệu của anh vô cùng bướng bỉnh, anh nói: “—— Không cần ở chỗ này.”
Đầy tớ phục tùng vong linh tuyệt đối lập tức tránh đường vì anh, thấp giọng đáp.
“Vâng ạ.”
Không bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế của thiếu niên xa lạ.
Ba giờ sau ——
Thiếu niên đau khổ đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo dần dần bình tĩnh, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, lộ ra con ngươi lạnh nhạt sâu thẳm. Nhưng giây tiếp theo, anh lại hơi khó chịu nhíu nhíu mày.
Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ quét qua toàn thân trong phút chốc, làm cho Sở Việt hơi sững sờ, ngơ ra trong vài giây.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới ý thức được —— đây là đau đớn.
Là người thì sẽ đau.
“Chủ nhân, có vấn đề chỗ nào sao ạ?”
Minh Ngữ đề phòng đứng chờ bên người anh, nhưng câu nói vốn nên tràn ngập lo lắng lại nghe bình tĩnh như nước, giống như lời độc thoại không có tí tình cảm nào.
“Không...”
Sở Việt run rẩy đứng dậy, nắm chặt lấy cổ tay hắn, anh trầm mặt một lúc, bỗng dưng thấp giọng cười: “Ngược lại, cảm giác này thật là... Không thể tốt hơn.”
Lúc này anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Về đứa trẻ ngày đó xâm nhập kết giới, tra được tin tức gì không?”
“Trước mắt không tìm được, trấn nhỏ kia đã bị thầy trừ yêu phong tỏa.”
Vẻ sắc mèo đen lúc ấy rất nôn nóng, mắt Sở Việt lóe lên một cái, vẻ sắc cũng trở nên ngưng trọng hơn: “Tiếp tục tra, vị đại nhân mèo tán đuôi kia sẽ không thiện lương đến mức quan tâm đến một đứa trẻ đâu.”
“Vâng.”
————————
Thời điểm Hạ Nhiêu vừa mới thức tỉnh, cô đã đi theo đại nhân Phong Cửu rồi. Đương nhiên là do cô tự mơ tưởng, chứ sao thần minh tám đuôi kia có thể để cô vào mắt.
Mãi đến khi có một ngày, Hạ Nhiêu phát hiện vị đại nhân không ai bì nổi kia bắt đầu rình coi, không phải, bắt đầu quan sát một cô gái loài người. Lúc này Hạ Nhiêu mang một bộ lông trắng như tuyết, ngoan ngoãn đáng yêu có tác dụng.
Vì thế từ đây về sau, cô đã thành công trở thành tùy tùng của đại nhân tám đuôi.
Sau này Phong Cửu xảy ra chuyện, anh đã cho cô mệnh lệnh cuối cùng là một viên hạt giống kinh giới. Vì thế Hạ Nhiêu đã mang theo hạt giống chạy, tìm đến một nơi tràn đầy linh khí mà gieo trồng rồi bảo vệ, dù ngày đêm cũng không rời một tấc.