Chương 5

"Đây là..."

【 ——Tiền cơm? 】

Tiểu A Lương đổ tiền xu bên trong ra, còn dùng cành cây nhỏ móc ra mấy tờ tiền. Cô nghiêm túc đếm, có năm tờ một tệ, tám đồng năm xu, nhiều nhất là mười lăm đồng một xu, sau đó có một tờ tiền giấy năm tệ, ba đồng năm mươi xu.

Tính toán tổng cộng có mười bảy tệ, đây là một khoản tiền lớn đối với người chỉ có năm tệ tiền tiêu vặt một tuần như Khanh Lương Lương.

Có điều mấy đồng tiền này nhìn rất bẩn thỉu, còn dính bùn, không biết nhặt ở đâu ra.

【 Nhưng nhiều tiền như vậy đã đủ mua ba, bốn cân cá nhỏ về làm khá cá khô rồi. 】

“Oa, cảm ơn Hoa Lê.”

Bởi vì đám mèo không dùng được cái này nên Tiểu A Lương trịnh trọng cảm ơn rồi nhận lấy.

Cô bé phủi bụi bẩn trên váy, sau đó đeo cặp sách, chuẩn bị đi từ đường nhỏ trở về nhà. Đường nhỏ đầy đất đá rất khó đi, cho nên rất vắng người, nhưng vì gần nên mỗi khi tan học cô đều đi đường này.

Tiểu A Lương vẫy tay chào đám mèo, bím tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư theo.

“Đừng đi theo chị nha, bố chị sẽ bị dọa phát khóc đấy.”

“Hẹn gặp lại ——”

“Meo meo meo ~~~”

Đám mèo không đi theo, chúng nó ngồi xổm hàng loạt trên ống bê tông, rướn cổ nhìn cô bé, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa mới kêu meo meo rồi dần tản ra.

Trời đã gần tối, mặt trời lặn đằng tây, cả bầu trời nứt ra như bị mặt trời thiêu đốt, khiến người ta liên tưởng đến mặt đất bị dung nham ăn mòn. Ngay cả những sọc xám trắng trên người mèo Li Hoa cũng bị nhuộm thành màu vàng hồng.



Nó nhìn chằm chằm vào hướng đứa trẻ biến mất hồi lâu, sau đó quay lại nhìn chân trời đỏ như máu, mắt mèo vô thức nheo lại, con ngươi thẳng đứng màu đen co lại thành một đường dài sắc nhọn.

Mười lăm phút sau, Tiểu A Lương thở hổn hển, chạy một mạch về đến nhà.

Đây là căn nhà họ thuê, là một căn nhà kiểu cũ rất cũ kĩ, vị trí hơi lệch, nhưng bù lại có hai tầng và một sân, rất sạch sẽ. Vì chủ trước chuyển vào thành phố sống nên để trống.

Cô vội vàng lấy chìa khóa ra, rồi đẩy ghế đẩu cạnh cửa đến, giẫm lên mở cửa, sau khi vào trong thì đóng cửa lại, chạy thẳng vào phòng tắm.

Giày, vớ, áo cộc tay, váy đều cởi ra hết, ngoại trừ giày để bên ngoài thì tất cả đều ném vào trong máy giặt.

“Á, đúng rồi, cặp sách cũng phải giặt nữa.”

Vì thế Tiểu A Lương lại hấp tấp chạy ra ngoài, bỏ hết sách giáo khoa ra rồi quay lại ném cặp sách trống trơn vào máy giặt.

Sau khi ấn nút khởi động máy giặt, cô bé kiễng chân mở vòi hoa sen tắm rửa. Bôi xà phòng thơm khắp người, tiếp đó đổ dầu gội lên tóc.

Nửa giờ sau ——

Tiểu A Lương đi ra từ phòng tắm, cô bé thay một chiếc váy sạch sẽ, tóc ngắn quấn khăn lông, rối tung như tổ chim.

Nhưng bây giờ không có thời gian sấy tóc, cô bé đi dép lê, lạch bạch chạy ra ngoài sân phơi quần áo đã giặt. Đôi giày được lau bằng khăn ướt cũng phải để ở bờ tường phía xa.

Cuối cùng thông gió phòng tắm, đứng trên ghế ngậm nước rồi phun ra coi như đảm nhiệm vai trò của bình xịt làm mát không khí.

Hạt đậu nhỏ cao không đến một mét chạy tới chạy lui mấy lần, khăn lông trên đầu bị rơi mất, cô bé cũng dứt khoát không dùng nữa, mang nó đi phơi cùng đống quần áo ở ngoài. Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn bị nóng ửng đỏ, trông như quả táo chín.

“Cuối, cuối cùng….. Phù——



Chẳng mấy chốc Tiểu A Lương đã bị mệt mỏi đến mức tê liệt, cô nhoài người ra bàn không muốn cử động. Hơn nữa bây giờ còn đang là mùa hè, chạy tới chạy lui mấy vòng thật sự nóng không chịu nổi.

Bởi vì bố của cô không chịu được mùi của mèo, cho nên mỗi khi Tiểu A Lương sờ mèo ở bên ngoài thì đều phải làm như vậy.

—— Tuy rằng Tiểu A Lương không biết bố của cô ngửi thấy mùi mèo kiểu gì.

Lúc này, bánh bao nhỏ đang nằm ra bàn bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân của đàn ông, người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy âm thanh:

“Tiêu A Lương, ôi bé cưng Tiểu A Lương yêu dấu của bố, bố của con đã về rồi đây~~~”

“......”

Tiểu A Lương không để ý đến anh, chỉ quay đầu lại, áp bên má nóng hổi lên mặt bàn lạnh lẽo, khuôn mặt bánh bao mềm mại trông như quả đào mừng thọ bị đè dẹp lép.

【 Mệt mỏi quá... Không muốn nói chuyện. 】

Người đàn ông thay giày ở ngoài cửa rồi mới đi vào, anh mặc áo phông đen hơi cũ và quần đùi màu xanh bộ đội, trông có vẻ xám xịt bẩn thỉu, phong cách ăn mặc như ông chú trung niên. Nhưng khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trẻ trung đến không ngờ.

Mái tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt tròn, tròng mắt lớn hơn người bình thường một chút, vẻ ngoài vô cùng dịu dàng, không hề giống bố của một đứa trẻ sáu tuổi, ngược lại nhìn như thiếu niên tuấn tú mười tám, mười chín tuổi.

Người đàn ông đi vào, xoa đầu đứa bé.

“Tiểu A Lương nóng quá à, chờ chút, bố có mua một quả dưa hấu, để tủ lạnh một lúc cho mát là ăn được rồi.”

Nói xong, Khanh Thương mở quạt cho cô bé, sau đó cắt dưa hấu thành hai nửa cất vào tủ lạnh, rồi mới vào phòng tắm tắm rửa. Hơn mười phút sau, anh bước ra ngoài thì thấy bánh bao nhỏ đang chơi với cái quạt vô cùng vui vẻ.

“A, a a à à à à......”

“Ô, ô ô ô ô ô ô......”