Chương 49

Lúc này, thầy trừ yêu vừa rồi đã giao thủ với Hạ Nhiêu cũng ý thức được tính nghiêm trọng, Ngô Thành Du gọi đội trưởng già, nhìn ánh mắt đen thẳm kia đã thấy có điều không ổn, hắn lập tức hạ đạt mệnh lệnh.

“Bố trí trận phòng ngự, cứu người trước đã!”

“Vâng!”

Đại khái do thói quen ngủ sớm của trấn nhỏ, nên nhóm cư dân hoàn toàn không biết, bọn họ hiện tại đang trải qua kiếp nạn lớn như thế nào.

Bị một vong linh kêu tên, Phong Cửu cũng thực khϊếp sợ, nhưng càng làm anh nghi hoặc hơn là sát ý mà Sở Việt dành cho anh.

【 Chẳng lẽ mình lỡ tay đào mồ hắn à??? 】

Phong Cửu vừa chật vật trốn mũi kiếm của đối phương, vừa nghĩ ngợi trong lòng một ít. Trên người anh hiện tại đã xuất hiện và vệt máu.

Sở Việt dường như đã mất hết lý trí, trong tay cầm kiếm chém loạn như dao phay, nền xi măng đã có vô số vết xước, mắt đỏ lên như hận không thể băm con mèo này.

“Thế mà ngươi lại còn sống… Thế mà ngươi còn dám sống...”

Ong ——

Mũi kiếm Lăng Liệt vụt qua lưng mèo đen nhỏ, xoẹt mất mảng lớn lông tơ. Lúc này kia thân kiếm bỗng nhiên đè xuống, đam xuống sườn.

Mèo đen nhỏ miễn cưỡng dùng móng vuốt chắn lại, nhưng vẫn bị lưỡi dao đâm thủng ngực. Giây tiếp theo, toàn bộ thân mình nó bị xốc bay ra, đập vào thân cây, phát ra loạt âm thanh làm da đầu người ta tê dại.

“Meo eo...”

Giây tiếp theo bàn tay người đàn ông đã nắm chặt lấy cổ nó, đại khái là dù cho người thiện lương đến đâu khi bị thù hận khống chế cũng đều rất đáng sợ. Toàn bộ thân thể Sở Việt đều đang run rẩy: “Phong Cửu, ngươi cho rằng ta sẽ gϊếŧ ngươi dễ như vậy sao?”



Bỗng nhiên anh nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt lại nhiễm sát ý nồng đậm, vong linh bị thù hận chi phối chậm rãi siết chặt năm ngón tay, cười khẩy nói: “Sao có thể dễ dàng như thế được?”

Rốp ——

Đó là tiếng xương cốt bị bóp nát. Móng vuốt sắc bén của mèo yêu cào một mảng thịt trên tay người đàn ông, thậm chí lộ ra xương trắng, nhưng mà lại chẳng chảy ra tí máu nào.

Sở Việt cúi đầu, để sát vào một chút, thanh âm kia bỗng nhiên nhỏ xuống dịu dàng, nhưng bên trong giọng điệu ngọt ngào lại có ác ý kinh người, “Không biết, đã từng là mèo tám đuôi đứng trên vô số người không thể tiếp cận, lại trở thành quỷ mèo thì như thế nào nhỉ?”

Quỷ mèo là loại đê tiện dơ bẩn nhất, làm thế này không khác gì sỉ nhục.

Nhưng mà ——

【 Thần mèo tám đuôi không thể tiếp cận… 】

Những lời này làm Phong Cửu bỗng nhiên sửng sốt, chỗ sâu trong trái tim đột nhiên bị một trận nổ tung đau đớn, giống như bị lửa thiêu. Thanh âm chung quanh trong nháy mắt biến mất.

Thay vào đó là một tiếng thở dài——

【 Thần mèo không thể tiếp cận... Sao… 】

【 Ta cứ cảm giác xưng hô như vậy cứ sao ấy, Phong Cửu ngươi không phải thần, lại muốn đeo trên lưng danh hiệu người người muốn chiếm. 】

【 Quả thực tựa như... “Người tốt” vậy, bởi vì người ta đối tốt với mình nên mình gọi như thế. 】

Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng vuốt ve mèo đen trong ngực, ngữ khí cô tựa như nói việc vặt vãnh, nhưng từng câu chữ lại như sấm sét bên tai anh.

【 Phong Cửu, chạy khỏi vận mệnh luân hồi đi. 】



【 —— Ta sẽ trở thành chìa khóa của ngươi. 】

......

“Tên vong linh chết tiệt, xuống địa ngục đi!!!”

Giờ phút này, một giọng nữ bén nhọn đầy tức giận vang lên, tiếp đó là một đạo băng sương đầy trời. Băng đột ngột xuất hiện từ dưới đất, Sở Việt không để ý, ngay lập tức bị băng đâm thủng ngực. Anh bị ném thẳng lên không trung. Cơ thể làm bằng tro ngay lập tức xuất hiện những vết nứt dày đặc, lúc trước anh đã từng bị thương, tới nơi này là để bổ sung hồn thể.

Hiện tại lại bị xỏ xuyên qua ngực, tự nhiên không phải đối thủ của Hạ Nhiêu, vì thế, Minh Ngữ ẩn nấp ở một bên lập tức thả người nhảy ra, chém đứt thanh băng, sau đó ôm Sở Việt nhanh chóng rời khỏi tàn khu.

Lúc này, Hạ Nhiêu lập tức bổ nhào vào mèo con còn đang thoi thóp, tai mèo trắng cụp xuống, thần sắc nôn nóng lại khẩn trương, hoàn toàn không phải khí thế mạnh mẽ ngày thường.

“Đại nhân... Phong Cửu đại nhân...”

Khanh Thương tránh ở nơi xa, thần sắc phức tạp, rốt cuộc… Lần đầu tiên anh thấy Hạ Nhiêu lộ ra biểu cảm yếu ớt như vậy, lo lắng, hoảng loạn, để ý.

Hạ nhiêu vì cỏ tiên đuổi theo anh nhiều năm như thế, kết quả hiện tại, lại vì một con mèo khác mà đến cỏ tiên cũng từ bỏ, thậm chí vừa rồi còn hoảng loạn đến mức làm lơ anh.

Hiện tại Khanh Thương mới biết chính mình chỉ là đoán đúng phân nửa, con mèo đen nhỏ kia đúng là không đơn giản, nhưng không phải là mèo con, rất có thể là một đại yêu bị thương nên hóa thành nhỏ như vậy thôi.

【 Cũng đúng, mèo yêu vốn dĩ nên ở bên mèo yêu… 】

Khanh Thương rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Vài phút sau, anh lấy ra một bình sứ men xanh tinh xảo, tùy ý ném qua chỗ mèo trắng, sau đó liền biến mất tại chỗ.

Một gốc cây tiên thảo đổi một lọ thuốc cứu mạng.

【 —— Hạ Nhiêu, chúng ta huề nhau. 】