Chương 47

Lúc này chuột đồng tinh cũng không quan tâm đến việc có sợ mèo hay không, hắn lập tức xông lên, kết quả hắn đυ.ng đầu vào cái gì đó, nhúm tóc trên trán lập tức tỏa ra mùi khét.

【 Thế mà lại là kết giới! 】

Chuột đồng tinh hít hà một hơi, nháy mắt khϊếp sợ trợn tròn hai mắt, ngẩng đầu mới phát hiện trời đêm đang trống không bỗng xuất hiện nhiều bạch linh.

“Đây là......”

【 Kết giới tụ hồn!!! 】

Chỉ có vong linh cực kì lợi hại mới có thể thi triển kết giới, dùng tụ hồn để tu luyện, hoặc để dưỡng thương, bổ dưỡng hồn thể.

Đám kẹo dẻo phát sáng mà Tiểu A Lương nhìn thấy thật ra là linh hồn người chết. Phía tây ngọn núi này là nơi cư dân trên trấn thổ táng người chết, bên trên có rất nhiều ngôi mộ.

Cùng lúc đó, bên trong kết giới, Tiểu A Lương bị một người nâng cổ áo phía sau. Giọng điệu hắn đầy nghi hoặc: “Trẻ con loài người???”

【 Vào bằng cách nào thế? 】

Trong nháy mắt này, Tiểu A Lương đang choáng váng mới phục hồi tinh thần, nhưng mà lúc này, đối phương bỗng cúi người ngửi ngửi cổ cô bé, thấp giọng lẩm bẩm: “Bảy hồn không được đầy đủ, bảo sao...”

“Minh Ngữ, ngươi đang làm gì vậy?”

Một giọng nam trong trẻo từ xa truyền đến, giống như ngọc thạch lạc bàn, rất dễ nghe. Minh ngữ nhẹ nhàng buông Tiểu A Lương xuống, sau đó nửa quỳ xuống, cung kính nói: “Thưa chủ nhân, có một cô bé loài người xông vào đây ạ.”

“Cô bé?”

Dường như giọng nói kia có vài phần hứng thú.

Tiểu A Lương ngồi dưới đất, ngơ ngẩn nhìn phía trước, vô số chùm sáng từ không trung bay xuống, rạng rỡ sáng lạn, tựa như ảo mộng.



Một người đàn ông chậm rãi từ trong cơn mưa ánh sáng bước về phía cô, dáng người cao dài, tóc đen mắt đen, trường bào màu nhạt, dung mạo thanh tú mang theo vẻ đẹp cổ điển độc đáo.

【 Thật là một người xinh đẹp.....】

Đôi mắt của Tiểu A Lương không ngăn được vẻ kinh ngạc, chẳng qua từ ngữ quá mức thiếu thốn, chỉ có thể hình dung trong đầu.

Anh đến trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, có chút cứng rắn hỏi hỏi, “Bị dọa rồi à?”

Cô bé nhìn anh với vẻ nhút nhát và sợ sệt, nhưng trong cặp mắt như nai con kia lại chẳng có chút gì gọi là sợ hãi hay chán ghét. Sở Việt bình tĩnh nhìn cô bé vài giây, sắc mặt lạnh nhạt dần nhu hòa.

【 Đôi mắt thật đẹp, giống cô ấy vậy… 】

“...”

Tiểu A Lương gật gật đầu, chần chờ một chút, lại lắc đầu.

Đại khái là phản ứng của cô quá mức thú vị, Sở Việt không nhịn được nhẹ giọng cười, giọng điệu thả lỏng hơn nhiều: “Đã trễ thế này, tại sao còn chạy ra ngoài một mình thế?”

Hỏi đến cái này, Tiểu A Lương mới nhớ tới chuyện chính, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nhiễm vài phần nôn nóng, “Anh trai ơi, mèo nhỏ của em đi đâu rồi, anh có nhìn thấy mèo nhỏ không?”

Nói rồi, cô bắt đầu khua tay múa chân: “Màu đen, mắt xanh lục, lớn như vậy. Nó chưa từng ra ngoài một mình, em sợ nó lạc đường.”

“Mắt xanh lục...”

Ý cười trên khóe môi Sở Việt bỗng phai nhạt chút, trầm mặc vài giây sau, anh nói ẩn ý sâu xa, “Đúng là tôi đã từng gặp qua mèo mắt xanh lục, nhưng con kia lại lớn hơn nhiều.”

Nói xong, anh cũng không cho Tiểu A Lương thời gian hiểu ý, chỉ đứng dậy giữ chặt tay cô: “Đi thôi, tôi đưa em về, sắp mười hai giờ rồi, bố mẹ em hẳn đang lo lắng lắm.”



—— Nếu qua mười hai giờ rồi thì cô không về không được.

“Vâng, được ạ, cảm ơn anh trai.”

Tiểu A Lương được anh nắm tay dẫn về nhà, chẳng qua trời đang nóng như vậy, mà tay của anh trai này lại lạnh như băng.

“Em rất thích mèo sao?”

—— Anh đột nhiên hỏi.

“Đúng đúng, siêu thích, bởi vì đám mèo đều rất đáng yêu.”

“Vậy sao...”

Sở Việt yên lặng trong chốc lát, lại mở miệng nói: “Nhưng tôi lại cảm thấy đám mèo lớn mắt xanh lục đó lại chẳng đáng yêu, còn rất hung dữ, gϊếŧ rất nhiều người, sau đấy lại bị thiêu chết.”

“... Ai?”

Đột nhiên Tiểu A Lương hơi ngơ ngác.

—— Có người bình thường nào lại nói mấy cái chuyện khủng bố máu me như này với một đứa trẻ sáu tuổi không chứ???

Tiểu A Lương rối rắm một chút, hỏi: “À thì... Tại sao nó lại muốn gϊếŧ người?”

Đại khái là ở chung với đám mèo lâu rồi, mỗi lần nghe chuyện về mèo, Tiểu A Lương liền mang một bộ lọc, cô hơi tức giận nói: “Chắc chắn là những người đó đã làm gì xấu, nếu không meo meo sẽ không vô duyên vô cớ làm người khác bị thương.”

Sở Việt bị chặn họng, cô bé này dùng hết toàn lực để giữ danh tiếng cho mèo làm anh thấy hơi bực bội. Lúc này, bọn họ đã về tới trấn nhỏ, nhóm mèo lớn ở xa xa đều nhìn chằm chằm anh, nhưng không dám đến gần.

Sở Việt nhìn lướt qua nơi tụ tập của đám mèo lưu lạc, khẽ nhíu mày. Anh lại rầu rĩ yên lặng một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi sẽ kể cho em một chút chuyện xưa về đám mèo kia.”