Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sao Anh Lại Có Tính Như Mèo Thế

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bảy giờ hơn, sắc trời đã tối dần.

Lần này cô đi đường lớn. Chỉ là bây giờ đã đến giờ cơm tối, trừ thỉnh thoảng có một vài chiếc xe đi qua thì có rất ít người đi qua.

Lúc này, bỗng nhiên Tiểu A Lương bị bà lão năm mươi đến sáu mươi tuổi chặn lại, tóc bạc, nhìn hiền lành, xách túi vải lớn.

“Bạn nhỏ này, cháu có biết siêu thị nào ở gần đây không.

Bà và con trai mới chuyển tới đây, không biết đường.”

【 Người lạ… 】

Tiểu A Lương vô thức lùi về phía sau hai bước, muốn chạy đi. Chỉ là trên mặt bà lão nở nụ cười hiền lành, do dự một chút mới nói.

“Vâng. Ở ngay phía trước. Bà chỉ cần đi mấy phút, đến khúc cua là đến.”

“À à. Nhưng bà lớn tuổi rồi, không nhớ rõ lắm. Cháu có thể dẫn bà đi không?”

Đang nói chuyện, đột nhiên bà nắm lấy cổ tay đứa trẻ, sức mạnh của năm ngón tay như củi khô lớn dọa người. Tiểu A Lương bị dọa sợ, lập tức cắn một cái, vội vàng bỏ chạy.

Nhưng vừa xoay người, cô đã bị áo choàng dài chùm lại.

— Cả thế giới chìm trong bóng tối.

Bên ngoài truyền đến tiếng vù vù, tiếng phanh xe ô tô, tiếng người đàn ông chửi rủa, còn cả tiếng thét chói tai của người già.

“Con nhóc đáng chết. Dám cắn tao!!!”

“Im mồm! Bà già thật con mẹ nó phiền phức…”

“Nhanh bịt miệng con nhóc kia lại. Đừng để nó hét lên.”

Cánh tay của người đàn ông ôm chặt lấy cô, nhấc lên và ném cô lên xe.

Cùng lúc đó —



Một đám mèo lớn đang sốt ruột đi đi đi lại trong sân, tiếng kêu meo meo meo liên tiếp vang lên trong đêm rất dọa người.

Bé mèo đen đứng trên tường rào, cái đuôi đằng sau bất an vẩy đi vẩy lại. Nó nhìn sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, ánh mắt âm trầm.

【 Hừ! Sao con nhóc kia vẫn chưa trở về? 】

Bịch —

Tiểu A Lương bị ném một cách thô bạo xuống đất, xương khớp non nớt đau nhức, mũ trùm đầu được tháo xuống. Bị ánh đèn đột nhiên chiếu vào khiến cô nhắm mắt thật chặt.

Chỉ là bên tai vang lên tiếng nghẹn ngào sợ hãi, giống như tiếng hét bị bịt miệng.

“Ưm!!!”

Lưu Tài thả lỏng vai một chút, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

“Mẹ nó. Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Mấy nhóc con bọn mày im lặng chút cho tao. Nếu không —”

Hắn cười nham hiểm, khoa tay múa chân con dao trong tay để uy hϊếp, dứt khoát nói.

“Sẽ cắt lưỡi của chúng mày!”

— Một tràng âm thanh sợ hãi bị kiềm chế.

Tiểu A Lương nằm thoi thóp trên mặt đất, phía sau đầu đau âm ỉ giống như bị va đập mạnh vào vật gì đó, vừa đau vừa choáng váng. Cổ tay bị sợi dây thừng ma sát, miệng bị dán băng dính. Ngay cả sức lực ngồi dậy cô cũng không có.

Ầm —

Trước khi rời đi, người đàn ông đóng sầm cửa lại. Sau đó vang lên âm thanh khóa cửa.

Tiểu A Lương cảm thấy có vật gì đó đâm sau lưng cô, người nặng nề. Cô đợi một lúc mới chậm rãi mở mắt ra.

Mặt đất vẫn còn bùn, gồ ghề, phủ rơm bên trên. Phía trên là hai xà ngang bằng gỗ, không có trần nhà, giống một nông trại cũ. Bức tường bên cạnh có cửa sổ cũ cao.



Sau đó, Tiểu A Lương thấy mặt những đứa trẻ đang co ro trong góc.

Có một chị mười ba mười bốn tuổi. Những đứa trẻ khác dựa sát vào chị, sợ đến run rẩy. Tổng cộng có tám người, nhìn nhỏ tuổi hơn cô.

Có lẽ dáng vẻ chỉ có ba đến năm tuổi, ánh mắt cũng đỏ hoe, khóc sưng lên, trên người cũng có vết thương. Bọn trẻ co rúc vào nhau, khóc thút thít như đàn con không tìm thấy mẹ.

Vì miệng bị dán băng dính, nên ngay cả khóc cũng không khóc ra tiếng.

Tiểu A Lương cũng sợ phát run, không nhịn được rơi nước mắt. Chỉ là có lẽ mới gặp người xấu một lần cách đây không lâu, mặc dù cô sợ, nhưng không đến mức mất lý trí.

【 Bố sẽ tìm đến. 】

【 Bố nhất định sẽ… Sẽ cứu mình. 】

Tiểu A Lương há miệng run rẩy, thẩm nhủ trong lòng.

Giống như trước đây, bố nhất định sẽ đến. Sau đó bố sẽ giống như một vị thần bảo vệ đánh người xấu đi. Cho nên… Cho nên trước khi bố đến, bây giờ cô phải bảo vệ mình thật tốt trong tay người xấu.

【 Không sợ… Không sợ… 】

Hai tay bị trói sau lưng, lúc đứa trẻ ngồi dậy rất khó khăn.

Cô lau nước mắt trên mặt lên vai. Tiểu A Lương nghe chú Trương nói, kẻ lừa đảo bắt cóc đứa trẻ sẽ bán đi, sẽ không chết.

【 Sẽ không chết… Không sao. Không sao đâu… 】

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tiểu A Lương làm thế nào cũng không lau hết nước mắt trên mặt được. Cô cố gắng không run lên, sống mũi cay cay, nước mắt thấm ướt bả vai.

【 Đừng khóc… Đừng khóc. Không được khóc. Khóc rồi sẽ không còn sức, sẽ không chạy được… 】

Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh mở khóa.

Bọn trẻ ở trong phong trong nháy mắt run lên, co thành một đám như gà con.

Đi vào là người đàn ông vừa đi kia. Hắn cao khoảng chừng một mét bảy, tóc nhuộm màu vàng, nhìn trông giống lưu manh. Nhìn hắn giống bị người ta đánh một trận, khóe miệng bị rách, sắc mặt khó coi.
« Chương TrướcChương Tiếp »