Chương 32

“Reng reng reng…”

Khi đang chơi với bé mèo đen nhỏ, bỗng nhiên Tiểu A Lương nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở phòng khách. Cô chạy đến phòng khách nghe máy, còn không quên ôm bé mèo trong lòng.

“A lô?”

Trong ống nghe truyền đến giọng nói dịu dàng của người đàn ông. Chỉ là có quá nhiều tạp âm điện từ, tiếng người đàn ông có hơi nhỏ, không nghe rõ.

“Tiểu A Lương, bố phải đi công tác. Mấy ngày nay con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi bố. Về việc đi học… tạm thời con không cần đi đâu. Bố đã xin nghỉ với giáo viên giúp con rồi.”

Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, Tiểu A Lương đã quen rồi. Cô vừa ôm bé mèo trong ngực, vừa kẹp ống nghe trên vai nói với bố.

“Vâng… Được ạ. Khi nào bố về ạ?”

“Không chắc chắn được. Dù sao cũng chỉ đi ba bốn ngày.

Trong tủ lạnh có đầy đủ đồ ăn. Trứng gà, sữa bò, mì sợi, cái gì cũng có. Nếu con đói thì nấu ăn.”

Chuột hamster mập mạp ngồi xổm trong động tối đen như mực, điện thoại di động bên cạnh cũng to gần bằng nó. Ánh sáng xanh nhạt chiếu vào khuôn mặt đầy lông, phản chiếu vẻ mặt của người bố.

Bàn chân của chuột hamster nhỏ vô thức dậm xuống đất, phát ra âm thanh lạch cạch. Anh cau mày, dặn dò liên tục —

“Không được uống nước đá, cũng không được đưa ngón tay vào cánh quạt. Khi nấu cơm cẩn thận cắt vào tay.

Trước khi ngủ nhớ kiểm tra khí ga…”

“Dạ. Dạ. Vâng. Vâng. Con biết rồi ạ.”

Tiểu A Lương ngoan ngoãn trả lời, vuốt ve chú mèo trong tay, xoa đầu, gãi cằm, bóp bóp phần thịt.

“Meo meo meo grừ grừ grừ grừ…”

【 Đừng động vào tôi. Đừng động. Đừng grừ grừ… 】

Ban đầu Phong Cửu định từ chối, dùng miếng đệm thịt vỗ vào bàn tay cô bé vươn tới. Nhưng khi được xoa, nó nhận ra thế này rất thoải mái. Vì vậy nó nằm xuống mặc kệ đời.



Nếu đứa trẻ loài người này đã ân cần như vậy, vậy thì nó thỏa mãn cô một chút cũng được.

Chỉ là, người bố già cũng không biết con gái bé bỏng mà anh lo lắng đang chơi đùa với kẻ thù truyền kiếp của mình, vẫn còn tận tình dặn dò các thứ cần chú ý.

“Buổi sáng nhớ khóa cửa.”

“Grừ grừ grừ…”

“Nhớ đóng cửa sổ.”

“Grừ grừ grừ…”

“Còn nữa —”

“Grừ grừ grừ…”

Tiếng ngáy của bé mèo đen càng ngày càng lớn, sắp truyền đến điện thoại rồi. Vì vậy, Tiểu A Lương không thể không đặt ống nghe ra xa. Sau đó nắm lấy mũi của bé mèo đen, nói nhỏ.

“Mèo con, em kêu nhỏ chút. Chị sắp không nghe rõ rồi.

Bố đang nói đấy.”

Người bố nghe được hết mọi thứ ở đầu bên kia: “...???”

Phong Cửu bị nắm đến khó thở: “...???”

Sau khi sửng sốt một lúc, sắc mặt Khanh Thương lập tức đen lại. Chuột hamster khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm túc, giọng anh trầm xuống, nghe rất có uy nghiêm của một người bố.

“Khanh Lương Lương! Con mang mèo vào phòng khách đúng không?!”

“...?”

Tiểu A Lương sững người, lập tức che miệng mèo lại, ấp úng không lên tiếng hồi lâu. Bởi vì cô không giỏi nói dối.

Vì vậy cuối cùng không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu ủ rũ.

“Bố, con sai rồi.”



Vốn dĩ Khanh Thương định nói thêm vài câu để thể hiện uy nghiêm của cha già. Nhưng đột nhiên anh cảm nhận được điều gì đó, chỉ có thể vội vàng để lại một câu “ngoan ngoãn ở nhà” rồi cúp điện thoại.

Tiểu A Lương ngơ ngác đứng ngẩn ngơ một hồi lâu rồi mới đặt điện thoại xuống. Tâm trạng cô trùng xuống. Mặc dù đã quen, nhưng ở nhà một mình vẫn thấy hơi buồn.

Cô ôm bé mèo đen co rúc trên ghế sô pha, yên lặng một lúc lâu.

Yên tĩnh —

Hồi lâu sau, cô mới nói nhỏ.

“Mèo con, sau này khi lớn lên, chị nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền… Rất rất rất nhiều.”

“Meo?”

Phong Cửu không hiểu sao lại chuyển đề tài xa như vậy.

Chỉ là chẳng mấy chốc, nó hừ lạnh trong lòng.

【 Hừ. Quả nhiên loài người đều tham lam tiền của. Ngay cả đứa trẻ mới lớn cũng không ngoại lệ. 】

“Sau đó mua thật nhiều thật nhiều hạt dưa, đậu phộng, còn cả quả hạch, chất đầy mấy phòng. Như vậy bố chị sẽ không phải vất vả đi công tác bên ngoài nữa.”

“...”

Bé mèo đen sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy đối diện. Sạch sẽ, thuần khiết như một hồ nước trong không gợn sóng.

Đứa bé mím môi, hai cái lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào lập tức lún xuống hai bên má. Có lẽ có chút giận dỗi, cô cười ngại ngùng. Sau đó đến gần lỗ tai Phương Cửu, nói nhỏ với nó.

“Chị cũng sẽ mua cho em thật nhiều loại hạt cho mèo và cá nhỏ. Chị thấy rất nhiều mèo nổi tiếng trên tivi đều ăn những thứ đó.”

“... Meo meo.”

Bỗng tai bé mèo nhỏ nóng lên, ngay cả ngực cũng nóng rực, trong miệng lẩm bẩm. Sau đó không được tự nhiên quay đầu, co người thành hình tròn.

【 Ngu ngốc! Tôi không thèm gì thứ đó! 】