Chương 22

“Tôi đau… hức…”

Giọng nói ướt sũng tủi thân vang lên bên tai Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc nhất thời bất động, cảm giác rạo rực đột ngột dâng lên trong người khiến hắn không khỏi kinh ngạc.

May mắn thay, lý trí của hắn vẫn chiếm thế thượng phong.

Thẩm Mặc nhíu nhíu mày nhìn Lạc Kiều, hắn cố gắng bình ổn sự xao động trong người, tiếp tục nói chuyện với cậu.

“Cậu đau ở đâu?”

Lạc Kiều lại ngơ ngác nhìn hắn, Thẩm Mặc vẫn kiên nhẫn lặp lại.

Phản ứng của cậu chậm đến nửa phút đồng hồ mới lí nhí đáp.

“Chỗ nào cũng đau…”

“Hức hức… đau quá…”

Thẩm Mặc thấy Lạc Kiều cứ cúi đầu khóc, xem ra cậu đã hoàn toàn mất cảnh giác.

Hắn nhìn đỉnh đầu bông xù cùng đôi vai gầy run rẩy, không kiểm soát được mà liếʍ răng nanh của mình.

Hành vi vừa xảy ra, Thẩm Mặc đã lập tức tỉnh táo lại.

Hắn vừa tự chửi rủa mình một phen, vừa tự nhắc nhở bản thân phải nhanh chóng xử lý xong chuyện này.

Thuốc ức chế hắn tiêm dường như đang dần mất tác dụng trước Lạc Kiều.

Thẩm Mặc thấy cậu không để ý mình như trước nữa, đánh bạo tiến lên vài bước.

Vừa tới gần chân giường, Lạc Kiều đã ngẩng phắt đầu dậy nhìn hắn, ánh mắt chòng chọc vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng, ngay lập tức hét lên.

“Cút! Cút ra!”

“Đừng có bước qua đây! Đừng có bước qua đây!!!”

“Cút đi!!!”

Xung quanh Lạc Kiều đã không còn gì để ném, cậu chỉ có thể ngồi co rút trên giường trừng trừng nhìn hắn, vừa ôm cổ vừa la hét.

Thẩm Mặc chăm chú quan sát Lạc Kiều, nếu mọi người tỉnh dậy thì chắc chắn không tốt, hắn nhanh chóng leo lên giường về phía cậu, vài giây đã khống chế được Lạc Kiều.

Một tay hắn giữ chặt hai tay Lạc Kiều, một tay bịt miệng của cậu lại.

Lạc Kiều ngước mắt lên trừng Thẩm Mặc, cực kỳ tức giận cắn mạnh lên tay hắn.

Thẩm Mặc ăn đau rụt tay lại, Lạc Kiều liền lập tức gào lên, dáng vẻ giống như thỏ bị dồn đến đường cùng mà phản kích lại người khác.

Mà quả thực, Lạc Kiều rất khỏe, cậu bị Thẩm Mặc giữ chặt trong giây lát, tuyến thể phía sau cổ đã không còn được bảo vệ nữa khiến cậu càng vùng vẫy mạnh hơn, chẳng mấy chốc đã đẩy được Thẩm Mặc ra.

Còn giơ chân lên đạp cho hắn một phát.

Thẩm Mặc ngã lăn xuống giường.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có một người dám đạp hắn xuống đất như thế.

Thẩm Mặc hơi khó chịu đứng dậy, Lạc Kiều đã rút về chỗ cũ của mình, vẫn vừa ôm cổ chừa nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt không chỉ có tức giận mà còn có chút tủi thân.

Giống như hỏi hắn, tại sao lại làm vậy với cậu, tại sao lại nỡ lòng nào lừa cậu…

Thẩm Mặc đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, nhưng cũng nhanh chóng bị dáng vẻ đáng thương của cậu cảm hóa.

Thôi được rồi, phiền phức này là do hắn tự rước lấy còn gì.

Thẩm Mặc chậm rãi ngồi lên giường, vừa thả tin tức tố trấn an vừa nhích đến gần Lạc Kiều.

Mặc cho Lạc Kiều vẫn liên tục mắng chửi hắn, còn đuổi hắn cút đi, hắn vẫn kiên cường tiến về phía trước.

Khi hai người chỉ còn cách nhau hơn một cánh tay, Lạc Kiều đột nhiên nhào về phía hắn, khi Thẩm Mặc còn chưa kịp phản ứng, trên cổ đã lưu lại một dấu răng vô cùng rõ ràng.

Khi hắn kịp cảm nhận cơn đau đã là lần thứ hai bị đá xuống đất.

Thẩm Mặc: …

Hắn lại chậm rãi đứng dậy, Lạc Kiều vẫn nhìn chòng chọc hắn.

Lần này còn vừa rơi nước mắt vừa lầm bầm thêm câu oán giận.

“Tôi đau… tôi đã bảo là tôi đau… anh làm tôi đau… anh đáng ghét…”

Thẩm Mặc: …

Hắn quyết định trở về phòng gọi điện thoại cho bác sĩ.

Đã là nửa đêm, bác sĩ riêng của hắn hẳn là đang ngủ không biết trời đất thế nào.

Cuộc điện thoại thứ tư, Thẩm Mặc đã chuẩn bị nổi giận.

“Nửa đêm rồi cậu gọi tôi cái mẹ…”

“Nhà tôi đang có omega phát tình.”

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, sau đó là một loạt tiếng động khó mà miêu tả.

Giọng người kia đã tỉnh táo hơn nhiều.

“Cái gì cơ? Omega á? Cậu á?”

“Nhanh đến đây đi, tôi không thể giao tiếp với cậu ta.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Không biết. Là vợ sắp cưới của tôi, tối nay đột nhiên phát tình, nhưng không cho tôi tiếp cận, chỉ ngồi một chỗ, vừa đuổi tôi vừa kêu đau.”

“Cậu không ngủ được người ta à?”

“... Lục Thịnh Minh, tôi cho cậu nửa tiếng để đến đây.”

Lục Thịnh Minh nghe ra giọng nói của Thẩm Mặc đang khó chịu, nhưng hắn vẫn buồn ngủ, không muốn phải ra ngoài vào lúc này, lại nghĩ hai người đã sắp cưới rồi, kiểu gì cũng có thể nấu nhau được.

Vì vậy, hắn liền nói.

“Dùng tin tức tố trấn an chưa?”

“Rồi.”

Thế mà vẫn bị xa lánh ư?

“Thế đã dùng túi da của cậu chưa?”

“Lục Thịnh Minh!”

“Trả lời đi, tôi còn cho cậu phương hướng giải quyết.”

“... Chưa.”

“Hừm, được rồi, thế nghe tôi nói đây này. Cậu, bậy giờ lột sạch dâng lên cho người ta, vợ cậu mà còn không ưng nữa thì tôi đến.”

“Lục Thịnh Minh!”

“Làm đi! Lão tử bảo cậu làm thì làm đi! Có mất miếng thịt nào đâu!”

“... Cậu ta cắn tôi hai lần rồi.”

“Quá tam ba bận, chừng nào cậu ta cắn nữa thì hẵng gọi tôi. Thế nhé, cúp đây.”

Nói là làm, cuộc điện thoại cứ như vậy kết thúc.