Lạc Kiều một mình trong nhà xưởng hoang, không nghĩ quẩn nữa, cậu chỉ lạnh nhạt nhìn Đường Liên.
Lạc Yên ở bên ngoài, năm phút, mười phút, đến phút thứ mười lăm, cô bé sốt ruột không thể nhịn được, định bụng lén lút vào trong.
Mà Lạc Kiều trùng hợp bước ra ngoài.
Lạc Yên nén xuống sự tò mò không nhìn ra sau lưng anh trai, kéo vạt áo cậu nhỏ giọng.
“Anh, mình về nha?”
Lạc Kiều nhợt nhạt nở nụ cười.
“Ừ. Chúng ta về thôi.”
Lạc Kiều cùng Lạc Yên về tới nhà đã là hơn mười giờ tối, cảm giác thường ngày của Lạc Kiều lúc này mới quay trở lại.
Thẩm Mặc đã về nhà rồi!
Lạc Kiều không khỏi mang theo tâm lý làm việc xấu sợ bị phát hiện, lén lút dắt Lạc Yên vào.
Trong nhà tối đen, hai người mon men đi về phía cầu thang.
Vừa đến giữa phòng khách, ánh đèn xung quanh đột ngột sáng lên.
Lúc này, Lạc Kiều mới nhìn rõ Thẩm Mặc đang ngồi trên ghế sô pha, khoanh tay nhìn mình.
“Đi đâu mà giờ mới về?”
Lạc Kiều không rõ tâm trạng của Thẩm Mặc không khỏi nuốt nước bọt, thì thầm bảo Lạc Yên lên phòng trước.
Lạc Yên lo lắng nhìn về phía Thẩm Mặc.
Cô còn chưa nói chuyện hắn đã nghe thấy hết mọi thứ cho anh trai biết.
Lạc Kiều đẩy lưng cô, Lạc Yên rốt cuộc chỉ có thể vừa rời đi vừa dùng ánh mắt cầu xin nhìn Thẩm Mặc.
Tình hình trong phòng khách liền trở thành, Lạc Kiều đối đầu với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc buồn cười nhìn cậu nhưng lại không thể biểu hiện ra chút nào, gương mặt vẫn nghiêm nghị đánh giá một lượt khiến Lạc Kiều cảm giác anh như tia laser đang quét khắp người cậu.
Lạc Kiều không quá thoải mái với việc này, chỉ đành di dời sự chú ý của hắn bằng việc trả lời câu hỏi vừa rồi.
“Tôi, tôi với Tiểu Yên đi hít khí trời một chút.”
“Xe mô tô ở đâu ra?”
“Bạn cho mượn.”
Thẩm Mặc nhướng mày rời tầm mắt.
Lạc Kiều khẽ thở phào một hơi, hai vai cũng thôi căng cứng, không ngờ lại bị câu nói tiếp theo của Thẩm Mặc dọa cho hết vía.
“Quản gia báo với tôi, chiều nay cậu lén lút chạy ra ngoài, Lạc Yên lúc đó còn chưa về. Sao, đi hóng gió từ chiều đến tận gần nửa đêm, còn để bị thương?”
Tim Lạc Kiều thịch lên một tiếng, cậu cảm giác không xong, Thẩm Mặc giống như đã biết gì đó, nhưng có biết thật không thì cậu cũng không rõ.
“Tôi… tôi…”
“Từ từ, không cần phải vội, tôi vẫn đang nghe đây.”
Lạc Kiều nghe giọng hắn vẫn bình thản thì giấu giếm mà nhìn hắn.
Lạc Kiều: …
Cái vẻ mặt kia của hắn, rõ ràng chính là “cậu cứ bịa chuyện tiếp đi, tôi đang chờ mong lắm”.
Lạc Kiều không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Cảm xúc khó chịu còn chưa tiêu hóa xong cũng cứ như vậy mà tiêu biến.
“Thì, buổi chiều tôi buồn chán, Tiểu Yên lại chưa về nên tôi mới ra ngoài đón con bé, sau đó gặp được một người bạn cũ, cậu ấy có vài chiếc xe, tôi lâu rồi không lái nên cậu ấy cho mượn một chút, sau đó bọn tôi lái xe đi dạo, sau đó bị lạc một chút nên mới về muộn vậy.”
“Còn vết thương?”
“Là do lúc tôi lái xe qua một đoạn đường có cát, không cẩn thận bị ngã.”
“Ngã xước mặt?”
“Mặt va vào đống cát.”
“Thật không?”
Lạc Kiều trợn mắt nói láo.
“Thật.”
Thẩm Mặc gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Tôi hiểu rồi, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền quay lưng rời đi.
Lạc Kiều hơi nghi hoặc nhìn bóng lưng hắn, rốt cuộc cũng chẳng thể nghĩ ra cái gì, lắc lắc đầu trở về phòng.
Tắm rửa sạch sẽ một phen, sự mệt mỏi cùng đau nhức trong người lúc này mới lộ ra.
Lạc Kiều xoa xoa bắp tay phải một hồi, tai trái mỏi rồi, cậu cũng chẳng còn sức làm gì, lăn một vòng chui vào chăn chuẩn bị ngủ.
Mà chớp mắt sau cậu đã ngủ thật luôn rồi.
Lạc Yên chờ cho động tĩnh xung quanh đều không còn nữa mới dám đến tìm anh trai, nhẹ nhàng mở cửa ra, lại phát hiện anh trai đã cuộn tròn trong chăn ấm ngủ ngon lành, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cùng mái tóc bồng bềnh.
Cô yên lòng, cẩn thận khép cửa lại.
Đi sang một căn phòng khác, tâm trạng lập tức biến đổi như chuẩn bị gặp phải đại địch.
Lạc Yên hít sâu một hơi lấy dũng khí, gõ ba tiếng lên cửa gỗ.
Âm thanh trầm trầm vừa dứt, tiếng người bên trong không rõ cảm xúc cũng vang lên.
“Vào đi.”
Không sợ không sợ không sợ, Lạc Yên niệm chú vài lần mới cẩn thận mở cửa bước vào.
Vào rồi, cũng không dám nhìn Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc bỏ bút trong tay xuống, cái dáng vẻ khép nép sợ sệt của hai người này sao lại giống nhau đến thế nhỉ?
“Có chuyện gì?”
Lạc Yên đứng cách Thẩm Mặc cả một khoảng dài, giọng nói không giấu nổi sự e dè.
“Cái đó, chuyện hôm nay, anh không làm khó anh hai tôi chứ?”