Chương 4.2: Kẻ Trộm

KẺ TRỘM(2)

Dịch: Tiểu Hoa

Sau khi Thanh Tâm nói lời này, chủ nghĩa sô vanh* nam của Vũ Hạo bùng phát. Vũ Hạo không cảm thấy bản thân lớn lên đẹp như nào, thậm chí anh còn cảm thấy mình không liên quan gì đến vẻ đẹp trai.

(* chủ nghĩa sô vanh là một chủ nghãi dân tộc cực đoan cho rằng nhóm hoặc dân tộc mình là thượng đẳng và chính nghĩa còn những dân tộc hay nhóm khác là yếu đuối hạ đẳng)

"Hừ, tên trộm! Ngươi xem quần áo ngươi đang mặc là cái gì!" Long Long khoanh tay, nhếch khóe miệng.

Long Long liếc nhìn Vũ Hạo với nụ cười nửa miệng. Với nụ cười này, Vũ Hạo nhìn theo ánh mắt của cô nhìn xuống cơ thể anh.

Vũ Hạo cũng nhìn bộ quần áo anh đang mặc, đúng là với bộ quần áo đẹp như vậy, khó có thể không chú ý đên.

Thanh Tâm nhìn Vũ Hạo thật kĩ, có cảm giác như đã nhìn qua bộ lệ phục này ở đâu đó, không sai, là bộ lễ phục này, nói thật là, bộ lễ phục nà nhưu được may riêng cho anh, nhưng khi nhìn thấy biểu tượng hình tròn trên ngực, cô lập tức rút tay ra khỏi túi váy, đôi mắt sáng ngời.

Thanh Tâm quay lại và kéo Long long ra và thì thầm.

"Tìm thấy rồi!"

"Ừm~"

Long Long nghiêm túc gật đầu.

"Khó trách, tỷ tỷ bảo hắn mặc cái này, này là muốn thoái vị nha!"

Thanh Tâm thanh âm không lớn, chỉ có Long Long nghe được. Tuy nhiên, nghe Thanh Tâm nói xong, Long Long nhanh chóng nhìn quanh xem có ai nghe thấy không.

"Sao lại nói như vậy? Đây là bất kính, sau này đừng nói thế nữa." Long Long vỗ vỗ Thanh Tâm mông thật mạnh, khiến Thanh Tâm cảm thấy đau đớn.

"Ayza, biết rồi mà!"

Thanh Tâm bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu.

“Vậy tại sao hắn còn mặc bộ quần áo này?”

Khóe miệng Long Long giật giật, cô nhìn nàng, có chút không nói nên lời. Vừa mới nói xong, giây tiếp theo mọi chuyện đã kết thúc, thực sự là nghe tai này lọt qua tai kia

Long Long thực sự không có lựa chọn nào khác. Đối mặt với trăm nghìn lý do này, cô chỉ có thể nói với nàng.

"Cậu ta còn chưa kế thừa Thần Sáng Tạo !" Long Long bất đắc dĩ lắc đầu. Cô rất lo lắng về chỉ số IQ của Thanh Tâm, càng lo lắng về EQ của cô ấy.

Long Long không tiếp tục nói nữa, Thanh Tâm ngốc ngếch, cũng có thể hiểu được dụng ý của nữ vương rồi.

Bất kể anh có kế thừa Thần sáng tạo hay không, nữ vương đều phải cho anh ta mặc bộ này bộ mà quốc vương mới được mặc và chỉ mặc trong những dịp quan trọng, nhưu vậy, mọi người mới biết, người kế vị tiếp theo, là anh.

Vũ Hạo không nghe được bọn họ nói gì, nhưng anh có thể mơ hồ đoán được bọn họ đang bàn luận về mình.

Long Long quay lại và đi về phía Vũ Hạo.

"Đi thôi, nữ vương muốn gặp cậu"

“Không đi.” Vũ Hạo thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng rất tức giận, chính là bởi vì bị nói là kẻ trộm.

Vũ Hạo nghiêng đầu không thèm để ý đến cô ấy. Anh vẫn còn tức giận. Ai bảo cô ấy nói xấu anh?

"Được, nếu cậu đã không đi, như vậy đám người Thiên Mộng thật sự là hết hy vọng rồi!" Long Long cố ý cao giọng, lạnh lùng lắc đầu.

Vừa nghe đến Thiên Mộng ca, Vũ Hạo liền cảm thấy có gì đó không đúng.

"Cô ấy có thể cứu được Thiên Mộng ca và những người khác?"

Vũ Hạo quay đầu lại và hỏi cô với vẻ nghi ngờ.

"Cô cô cô cái gì, ngươi hãy thể hiện sự tôn trọng chút đi, phải gọi là Nữ vương!"

Thanh Tâm ôm hai tay trước ngực, dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, anh không chú ý tới cô.

Vũ Hạo bây giờ không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù chỉ có một tia hi vọng có thể cứu được đám người Thiên Mộng ca, anh cũng sẽ không từ bỏ.

Vũ Hạo không có đáp lại Thanh Tâm mà nhanh chóng đáp lại Long Long: "Được, tôi đi!"