CUNG ĐIỆN HUYỀN BÍ(1)
Dịch: Tiểu Hoa
Trong vũ trụ có rất nhiều hành tinh, mỗi hành tinh đều có sức mạnh riêng, mà ở trung tâm của vũ trụ, là một siêu hành tinh, sức chứa của nó gấp chín nghìn tỷ lần so với hành tinh Đấu La. Nó được gọi là Hành tinh Sáng thế.
Trên Hành tinh Sáng thế, một chàng trai trẻ đang nằm trên giường trong một căn phòng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của Vũ Hạo, Vũ Hạo cau mày giơ tay phải che mặt, chậm rãi tách ngón trỏ và ngón giữa ra một khoảng, thứu mà Vũ Hạo nhìn thấy là mặt trời đỏ ở giữa.
Vũ Hạo nhìn xung quanh.
Phát hiện cách trang trí ở đây rất tinh tế, như có một sức mạnh vô hình nào đó kéo trái tim Vũ Hạo, khiến anh cảm thấy so với ngôi nhà của mình còn ấm áp.
Bên trái giường là tủ đựng đồ, tủ quần áo sát tường mở ra, bên trong có vài bộ quần áo nam cao cấp.
Đối diện giường là một khung tranh vẽ bầu trời lúc nửa đêm có sao băng.
Bên phải giường là bệ cửa sổ.
Có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Cực kì đẹp.
Vũ Hạo vừa rời khỏi giường, đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh lực, ngay cả vết thương trên ngực cũng đã lành hẳn.
Anh nhìn lại ngôi nhà, tuy rất đơn giản nhưng nhìn cách trang trí thì đây chắc chắn không phải là ngôi nhà của một người bình thường.
Cốc-cốc-cốc, có tiếng gõ cửa.
Vũ Hạo quay đầu nhìn về phía cửa, "Mời vào" anh vô thức đáp lại, đây là nhà của người khác, cho nên theo lý thì không nên bảo mời vào .
Người đẩy cửa là một cô gái tầm hai mươi tuổi, có mái tóc và đôi mắt màu xanh lam nhạt, rất đáng yêu, nhưng khí chất của cô khiến người ta có cảm giác cô là người mạnh mẽ và lợi hại, nhưng còn hơn thế nữa, một vị vua thống trị nơi này.
"Xin chào, tôi là quản gia ở đây."
"Xin chào."
Vũ Hạo lịch sự trả lời.
Nhưng điều mà Vũ Hạo luôn chú ý chính là món cháo tổ yến trên tay cô. Nói thật, Vũ Hạo thực sự rất đói.
Ọc ọc ọc ọc.
Vũ Hạo xấu hổ sờ bụng.
“Cháo tổ yến này là chuẩn bị cho cậu.”
Cô gái đặt cháo lên tủ bên cạnh rồi quay người rời đi, nhưng cũng nói thêm vài lời.
"Không cần quá thận trọng. Hãy coi nơi này như nhà của mình. Cậu có thể di chuyển tùy thích. Ngoài ra, quần áo trong tủ cũng đã được chuẩn bị sẵn. Cần phải tìm gì đó mặc lên, cậu mới có thể đi ra ngoài."
Không cần quá thận trọng? Nhưng, Vũ Hạo hiện tại cũng không biết nơi này ở đâu, anh còn tùy ý đi lại, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao?
Vũ Hạo nhìn đồ vật trên bàn ở đầu giường, trực tiếp ngồi xổm xuống sàn, cầm bát đũa lên húp một hơi, không phải nói chứ, cháo này thật ngon, còn có cá nướng, thịt. Vũ Hạo gắp một miếng thịt cho vào miệng, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Bít tết! Bít tết cắt thành từng miếng, thêm vào nguyên liệu của người bình thường, không thể diễn tả thành lời. Vũ Hạo gật đầu, trong miệng đầy dầu, gắp thêm một miếng cá nướng, nhưng lần này Vũ Hạo cắn một miếng, không ăn mà nhìn chằm chằm vào miếng cá nướng hồi lâu. Bởi vì hương vị của món cá nướng này giống với món cá anh thường thử, lại còn đều là cùng một loại cá.
(Chuyện gì đang xảy ra vậy?)
Vũ Hạo không thể kiểm soát được suy nghĩ bên trong của mình. Nhưng ăn thì vẫn phải ăn, không thể để bụng đói được. Người ta thường nói, người là sắt, gạo là thép, không ăn một sẽ đói!
Vũ Hạo liên tiếp ăn tám bát, tám con cá chỉ còn lại tám cái xương, trên đĩa chỉ còn lại tám miếng thịt bò, đương nhiên quản gia mang tới không chỉ là một bát cháo yến, mà chính xác là một nồi.
Vũ Hạo ăn xong cháo, lại không có đi ra ngoài, ngược lại nhìn phong cảnh trong phòng, Vũ Hạo mở cửa sổ cho thoáng khí, nghĩ đến đám người Thiên Mộng, và, Đường Vũ Đồng nói, ta không phải Đông nhi của ngươi.
Đúng, cô ta không phải là Đông nhi. Vũ Hạo nắm chặt tay, đôi mắt đỏ bừng. Vì cái chết của Đông nhi là do cô ta sắp đặt, anh sẽ bắt cô ta phải trả giá cho điều đó.