Chương 9.1: Kí Ức Còn Xót Lại

KÍ ỨC CÒN XÓT LẠI(3)

Dịch: Tiểu Hoa

"Ta là cha của con."

Vũ Hạo sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn ông, "Cha?" Vũ Hạo đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Ông dựa vào cái gì, hơn nữa, bố con là Đới Hạo."

Vũ Hạo cảnh giác nhìn người đàn ông trông giống mình.

Người đàn ông nhìn Vũ Hạo lắc đầu chán nản, "Ôi! Ta thực sự vẫn không thể cùng con nhận nhau." Người đàn ông nhìn lên trời, nước mắt chảy ra từ khóe mắt. "Con vẫn là nên tiếp tục thức tỉnh thần vị đi."

Nghe được hai chữ "Thần vị", Vũ Hạo đột nhiên mở to hai mắt, "Thần vị? Thần vị gì? Ông hãy giải thích rõ ràng cho ta biết đi!" Vũ Hạo tiến lên mấy bước muốn hỏi, nhưng đột nhiên, quả cầu ánh sáng thứ ba lập tức nổ tung, lại xuất hiện một luồng sáng trắng khác kéo Vũ Hạo vào thế giới kỳ lạ đó.

Ánh sáng trắng biến mất và Vũ Hạo lại mở mắt ra, nhưng cảnh tượng lần này thực sự khiến Vũ Hạo sốc đến mức không nói nên lời.

Những gì anh nhìn thấy lần này là một cuộc chiến tàn khốc, với những xác chết nằm khắp nơi trên mặt đất, Vũ Hạo bước đi trong dòng sông ngàn máu, kinh ngạc nhìn những xác chết này. Một số người trong số họ đang ôm nhau như một gia đình, nhưng ngoại trừ đứa trẻ ở giữa, phần thân trên của những người khác bị cắt đứt một cách bất thường. Đứa trẻ rưng rưng nước mắt và lắc lư cơ thể bọn họ, không chỉ vậy, còn có hai vợ chồng năm trên mặt đất, chân của họ đã bị cắt gọn gàng, thậm chí còn có hơi thở của sự sống, nhưng đều nhìn nhau với một nụ cười.

Chiến tranh đã phá hủy hạnh phúc của rất nhiều người, rất nhiều kỳ vọng của mọi người về tương lai, tương lai của rất nhiều người và của rất nhiều gia đình. Vũ Hạo ghét chiến tranh và ghét việc không có nhà, Vũ Hạo không khỏi cảm thấy tim mình như thắt lại khi nhìn thành phố xa lạ với xác chết khắp nơi này.

Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ phía sau, Vũ Hạo đột nhiên quay lại, một gia đình ba người xuất hiện trước mặt Vũ Hạo. Họ vẫn là ba người như cũ, nhưng Vũ Hạo có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của cậu bé lần này, giống như anh khi còn nhỏ, người đàn ông trưởng thành vẫn là người đàn ông mà anh đã nhìn thấy hai lần trước đó, ngoại hình giống hệt người đàn ông vừa xưng là cha anh, nhưng cô gái đó là ai? Vũ Hạo không biết, có chút quen quen, nhưng không thể nghĩ được cô ấy là ai.

“Con gái, dẫn em trai đi nhanh đi.” Người đàn ông vỗ vai cô gái.

Cô bé lắc đầu: "Không, cha, con muốn cùng cha chiến đấu."

“Nghe này, ta đã mất đi hai người phụ nữ mà ta yêu thương nhất rồi, ta không thể mất hai con nữa. Những năm qua, nếu không có hai con, có lẽ ta đã không còn là Thần sáng tạo như trước đây nữa.” Người đàn ông ép lấy ôm chặt hai đứa trẻ, nước mắt chảy ra.